Mẹ Thiệu nhìn dáng vẻ con trai cả và con dâu chơi đến vui vẻ, quyết định: "Vậy thì ba mẹ ở lại thêm hai ngày nữa, thường ngày Tiểu Phi thường bị nhốt trong ký túc xá, không có ai chơi với nó cả."
Trong nhà đã được sửa sang lại, trên gác đã lắp thêm hai chiếc giường, ba mẹ Thiệu và Thiệu Thịnh Phi sẽ ở trên gác xép...
Lúc ăn cơm chiều, Thiệu Thịnh An tìm một lí do: "Thông tin bạn học của con đưa ra rất chính xác, con cũng sẽ gọi điện thoại báo cho chú và thím một tiếng, đồng thời cất trữ nhiều đồ đạc hơn ở trong nhà, tránh cho sau này bị nước cuốn."
Ba Thiệu mẹ Thiệu không để trong lòng, tất cả đều nghe theo sắp xếp của Thiệu Thịnh An.
Sau khi Thiệu Thịnh An ăn xong thì lần lượt gọi điện cho người thân ở quê nhà. Là người duy nhất trong dòng tộc học đại học, sau khi tốt nghiệp cưới vợ ở thành phố, còn định cư và có việc làm ổn định ở đó, Thiệu Thịnh An rất đáng tin cậy trong mắt người thân, lời anh nói ra mọi người đều sẵn sàng nghe.
"... Thím ơi, con gửi dì vài thứ, thím nhớ ký nhận... Chú ba, không có gì đâu, quê mình vùng thấp, có nước quanh năm, chẳng qua con nghe bạn cùng lớp nói, đợt mưa này sẽ kéo dài, các cánh đồng lúa ở miền Bắc đều sẽ bị ngập lụt, con đoán giá lương thực có thể tăng cao trong năm nay... Đúng, đúng, chính phủ chắc chắn sẽ điều chỉnh giá cả, nhưng nơi chúng ta ở là địa phương nhỏ, chỉ sợ sẽ không thể kiểm soát được, tiền kiếm cũng không dễ dàng, đừng để bị người khác lừa, mì gạo, dầu, muối những thứ này cũng thường dùng, mua nhiều cũng không sợ lãng phí... Nhà chú Bảy cũ quá, hay là dọn lên thị trấn trước đi..."
Thiệu Thịnh An gọi điện thoại cả đêm mới xong.
"Mẹ, mẹ đã nói với cậu và những người khác như thế nào?" Kiều Thanh Thanh hỏi Kiều Tụng Chi.
Kiều Tụng Chi liền cười: "Mẹ nói mẹ có liên lạc một người chị gái cũ đời sau của bà nội con, họ có ám chỉ mẹ vài câu. Bà nội của con từng là đồng đội cũ, bà ấy đi sớm hơn, chị gái của bà đi xa hơn bà, một số người trong số họ làm việc trong chính phủ, chẳng qua đã nhiều năm không liên lạc, chú của con đã quên mất là ai từ lâu, mẹ liền mượn tên bọn họ, nói là đã nhận được tin từ bọn họ. Yên tâm đi! Mẹ chưa nói gì cả, chỉ nói bóng gió với bọn họ thôi, dù sao cũng phải dự trữ lương thực ở nhà, con không hiểu, còn càng giải thích bọn họ càng không tin, con càng cất giấu bọn họ càng cho rằng đây là chuyện bí mật! Không phải mấy năm trước có tin tàu dầu bị lật ngoài biển sao? Tin tức cũng không chính xác, muối ăn trên thị trấn đã bị cướp sạch, cho nên cái gì mẹ cũng không nói rõ ràng, cậu con và bọn họ đều sẽ tin. Nếu như chú con và những người khác lỡ miệng nói ra bên ngoài con cũng đừng sợ, thật sự mẹ chưa nói gì đâu."
"Mẹ, mẹ sẽ không thực sự liên lạc với con của chị gái cũ của bà chứ?"
"Tất nhiên rồi." Kiều Tụng Chi cười tủm tỉm: "Năm đó khi mẹ ly hôn với ba con, dì Minh của con đã giúp đỡ rất nhiều, mấy năm nay chúng ta thường xuyên liên lạc, dì ấy bận công tác ở tòa án, nhân dịp lễ tết mẹ đều gửi một ít đặc sản ở quê, không đáng bao nhiêu, đều là một ít lòng thành cả, dì ấy nhận cũng không sợ gặp rắc rối.