Chương 34: Vô Đề

Thiên Tai Càn Quét

Hoàng Tiểu Thiền 26-09-2023 13:06:11

"Rất thuận lợi, anh Vương bảo ngày mai có thể đưa một lô qua, còn em thì sao?" Kiều Thanh Thanh kể chi tiết việc hôm nay, Thiệu Thịnh An chăm chú nghe, sau đó không tiếc lời khen cô: "Thanh Thanh nhà chúng ta giỏi quá, em chờ một lúc, chờ anh xong việc bên đây sẽ đi giúp em." "Không sao, anh làm việc của anh đi, chia ra hành động hiệu quả cao hơn. Ngày mai em phải đi đến quán hoành thánh trước nhà để lấy hàng, còn mua rất nhiều đồ đấy." Kiều Thanh Thanh nói chuyện tiêu phí quá tay đêm hôm đó cho anh nghe. "Tiêu phí quá tay chỗ nào, thức ăn nên dùng đồ tốt mà. Em nhắc anh mới nhớ, còn phải mua đồ mình thích nữa, sau này muốn ăn thì có ăn ngay." Thiệu Thịnh An lấy giấy bút ra viết danh sách chọc Kiều Thanh Thanh bật cười. Cô ngồi cạnh xem anh viết, Thiệu Thịnh An vừa viết vừa nói chuyện hôm nay, bao gồm cả việc anh lừa ba mẹ. "Anh nói gần đây anh rất bận, vì phải đi kiểm tra sức khỏe khắp nơi, em phải đi cùng nên không ở nhà." Bỗng nhiên Thiệu Thịnh An nói: "Anh hẹn cuối tuần phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, em hủy bỏ thủ thuật của em đi." "Thịnh An, anh nói phẫu thuật gì cơ?" Kiều Thanh Thanh nghĩ là mình nghe lầm. "Sao thế?" Thiệu Thịnh An nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô: "Anh hỏi ý kiến bác sĩ rồi, anh thắt ống dẫn tinh sẽ tốt hơn, hồi phục nhanh. Anh chọn thứ sáu vì nghĩ ít nhất phải mất nửa tháng mua sắm đồ đạc. Chẳng phải em nói nửa tháng sau các nơi bắt đầu xuất hiện lũ lụt à, lúc đó mua đồ cũng không tiện. Anh định mấy tuần này mau chóng mua đồ cho xong, đến lúc đó chúng ta có thể yên tâm ở nhà. Nhà chúng ta ở tầng tám, mưa lớn thế nào cũng không sợ."... Kiều Thanh Thanh nghe vậy, trong lòng cảm thấy chua xót, hốc mắt cay cay. "Anh làm chuyện gì cũng không hỏi em, thật sự nghe theo em không muốn có con sao?" Thiệu Thịnh An nghiêm túc nhìn cô: "Vì em là Thanh Thanh của anh, anh yêu em nhất, cho dù có con cũng yêu em nhất. Anh không cần con thì anh cũng không cần." Anh sờ đầu cô, giống như dỗ cô học thêm mấy từ tiếng Anh khi còn thiếu niên: "Em đừng gánh vác một mình, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng là một thể, lựa chọn của em là quyết định của anh." Kiều Thanh Thanh không nói được gì, chỉ ôm anh. Ôm vợ, Thiệu Thịnh An cười nói: "Sao bỗng dưng lại trở nên thích khóc như thế, Thanh Thanh đừng khóc. Ngày mai mắt sưng lên, ba mẹ thấy mắt em vậy nghĩ rằng anh sẽ phải chết nên em mới khóc thành như thế." Kiều Thanh Thanh đánh anh, nức nở nói: "Em lừa gạt ba mẹ nói anh bị bệnh, anh thì hay rồi, lừa bọn họ nói anh mắc bệnh ung thư. Sao anh lại nói như thế, điềm xấu." "Không sao, anh bách độc bất xâm, không phải em không biết tính cách ba mẹ anh, không nói như vậy không được. Sau này hãy nói tiếp, chỉ cần cả nhà chúng ta ở bên nhau." Thiệu Thịnh An hôn mặt cô: "Ngủ đi, sắp mười hai giờ rồi." "Vẫn nên để em làm đi." Thiệu Thịnh An không ngờ Kiều Thanh Thanh còn kiên trì, anh khuyên: "Anh hỏi ý kiến bác sĩ rồi, nếu em muốn làm thế thì để anh làm sẽ dễ hơn, hiệu quả cũng như thế." Kiều Thanh Thanh hơi do dự. "Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ đi." "Không ngủ được." Kiều Thanh Thanh nằm trên giường đắp chăn, khẽ nói. "Vậy chúng ta nói chuyện phiếm, em còn chưa nói với anh chuyện không gian của em là thế nào nữa. Anh nghe ý của mẹ nói thì đây là báu vật tổ tiên truyền lại, sao lại nói thế?"