Chương 42

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:40

Ôn Nguyệt nhìn Ôn Vinh Sinh, nụ cười trên mặt dần tắt: "Cha đã nếm mùi bị phản bội rồi, chắc giờ cha cũng hiểu được, lúc mẹ còn sống, trong lòng khổ sở đến nhường nào rồi nhỉ?" Con người là vậy, khi còn sống thì không biết trân trọng, đến khi mất đi rồi mới hối hận. Trong những năm cuối đời của Bành Lệ Phân, Ôn Vinh Sinh mỗi khi nhớ tới bà đều cảm thấy oán trách. Ông đã phản bội lời thề năm xưa, nhưng đàn ông thành đạt trên đời này, có mấy ai chung thủy từ đầu đến cuối? Thậm chí, có người còn sủng thiếp diệt thê. Ông tuy ong bướm, nhưng trong lòng vẫn luôn tôn trọng Bành Lệ Phân, chưa từng nghĩ đến việc để người khác thay thế vị trí của bà. Thế mà bà, vì oán giận mà một mình đưa con gái đến sống riêng ở vịnh Thiển Thủy, khiến người ngoài nhìn vào lại tưởng ông nhẫn tâm đuổi vợ cả ra khỏi nhà. Nhưng đến khi Bành Lệ Phân qua đời, Ôn Vinh Sinh lại nhớ đến những điều tốt đẹp của bà. Cả đời ông không thiếu phụ nữ, nhưng ông biết rõ, trong số những người phụ nữ đó, người thật lòng với ông, chỉ có Bành Lệ Phân. Vì vậy, nghe những lời oán trách của Ôn Nguyệt, ngọn lửa giận trong lòng Ôn Vinh Sinh không những dần tắt, mà còn nảy sinh vài phần áy náy. Chỉ là ông ở vị trí cao đã lâu, có chút không nén được giận, cứng miệng nói: "Đàn ông và phụ nữ sao có thể giống nhau?" "Cho nên cha có thể cắm sừng mẹ con đến mức ai ai cũng biết, còn người khác thì không được phép vạch trần chuyện bạn gái cha ngoại tình đổ vỏ à." Ôn Nguyệt cười lạnh: "Sớm biết cha là loại người chỉ biết "quan châu đốt lửa, dân đen không được thắp đèn", thì con đã nên giấu nhẹm chuyện này, đợi đến khi cha gần đất xa trời mới nói cho cha biết đứa con trai cha nuôi cả đời là con người khác." Để cha chết không nhắm mắt! Nửa câu sau, Ôn Nguyệt không nói ra miệng, dù sao hôm nay cô đến là để giải quyết vấn đề, chứ không phải để gây thù chuốc oán. Chỉ là cô không nói, Ôn Vinh Sinh cũng có thể đoán được, sắc mặt không được đẹp cho lắm. Ông không ngờ một thời gian không gặp, Ôn Nguyệt lại trở nên đanh đá chua ngoa đến vậy, vừa móc mỉa vừa xỉa xói khiến ông cứng họng, không còn lý do gì để truy cứu cô nữa, chỉ có thể xua tay nói: "Thôi được rồi, chuyện lần này coi như bỏ qua, nhưng nếu còn lần sau..." Chưa nói hết câu, Ôn Nguyệt đã trợn tròn mắt hỏi: "Cha thấy bên cạnh còn có người phụ nữ nào ngoại tình nữa à?" Ôn Vinh Sinh nghẹn họng, hít sâu một hơi nói: "Ý cha là, sau này trong nhà có chuyện gì xảy ra, con đừng vội vàng đăng báo rêu rao khắp nơi, hãy nói cho cha biết trước." "Nói cho cha rồi sao nữa?" "Cha sẽ nói cho con biết chuyện nào có thể đăng, chuyện nào không được nói ra ngoài." "Vậy là cha đang định dạy con làm việc à?" Ôn Vinh Sinh dựng ngược lông mày: "Cha là cha của con! Dạy con làm việc thì sao?" Tuy nhiên, Ôn Nguyệt không hề sợ hãi, nói chuyện lâu như vậy, cô cũng đã nắm được tính cách của Ôn Vinh Sinh. Là một người chồng, Ôn Vinh Sinh đương nhiên là tra nam tột độ, là một người cha, ông ta làm cũng không tốt, nhưng chưa đến mức ngang ngược, có lẽ là do tự trọng, không làm ra được những chuyện ngang ngược vô lý, mà có xu hướng dùng lý lẽ thuyết phục người khác hơn. Điều này đúng ý Ôn Nguyệt, Ôn Vinh Sinh sĩ diện không muốn ngang ngược vô lý, nhưng cô thì có, lại còn rất giỏi được nước lấn tới! Ngay lập tức hỏi vặn lại: "Cha còn nhớ con là con gái của cha à?" "Con hỏi cái gì vậy!" Ôn Vinh Sinh tỏ vẻ khó chịu. Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Nguyệt bắt đầu gây khó dễ: "Vậy những đứa con khác của cha đều có tiền tiêu vặt, sao con lại không có?" Ôn Nguyệt hôm qua từ tòa soạn báo ra về, mới biết được từ hệ thống, rằng con cái nhà họ Ôn ngoài số tiền từ quỹ gia tộc, mỗi tháng còn có một khoản tiền tiêu vặt được chuyển từ tài khoản của Ôn Vinh Sinh.