Chương 14

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:41

Bà hai có một cặp chị em, chị gái Ôn Gia Kỳ gả cho con trai cả của ông trùm ngành tàu biển, em trai Ôn Gia Đống đã vào làm trong công ty, hiện đang được cử đi Anh Quốc xử lý công việc. Bà ba có một cặp chị em gái, cả hai đều đang du học ở Anh, bà ba Từ Mỹ Phượng cũng đang ở Anh để tiện chăm sóc. Bà tư thì có một cậu con trai độc nhất, tên là Ôn Gia Lương, năm nay mới tám tuổi, còn đang học tiểu học. Ôn Vinh Sinh tuy là người đàn ông trăng hoa, đa tình, nhưng tư tưởng lại cổ hủ, cho rằng người một nhà thì phải sống chung, thế nên đã rước cả bà hai, bà ba, bà tư về căn nhà vốn là tổ ấm của ông ta và vợ cả. Mẹ của nguyên chủ cũng vì không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, sau khi con trai trưởng qua đời, lại thêm hoàn toàn thất vọng về người đàn ông này, mới vung tiền mua căn biệt thự ven biển ở vịnh Thiển Thủy. Trong mười năm cuối đời, bà luôn sống cùng nguyên chủ ở vịnh Thiển Thủy. Nói đi cũng phải nói lại, nhìn vào mối quan hệ gia đình phức tạp, rối ren này, cũng đủ biết nhà họ Ôn chắc chắn là một "vườn dưa" bạt ngàn, dưa lớn thì chưa chắc có, nhưng dưa nhỏ thì chắc chắn không thiếu. Cô không mong một phát trúng ngay quả dưa sống lâu trăm tuổi: Ăn một lần no cả ba tháng cũng được. Mang theo suy nghĩ đó, Ôn Nguyệt tràn đầy kỳ vọng lái xe vào số 36 đường Bạch Gia. Vừa vào đến cổng, quản gia đã nhận được tin, vội vàng từ căn biệt thự phía trước đi ra, đồng thời sắp xếp người đỗ xe cho Ôn Nguyệt. Vào đến phòng khách, Ôn Nguyệt giả vờ hỏi bâng quơ: "Hôm nay không có ai ở nhà à?" Quản gia họ Hứa trả lời: "Vâng, ông chủ đi công tác rồi, bà hai có việc ở quỹ, bà tư vừa mới ra ngoài đến phòng tranh." Nhà họ Ôn tuy đông người, nhưng thường xuyên ở nhà chỉ có bốn người, Ôn Vinh Sinh, Trần Bảo Cầm và mẹ con Chu Bảo Nghi. Ba người lớn đều có công việc, còn cậu học sinh Ôn Gia Lương thì khỏi phải nói, hôm nay là thứ hai, ban ngày chắc chắn đang ở trường. Ôn Nguyệt không ngờ rằng, trở ngại cho kế hoạch "check-in" lần đầu tiên của cô lại là mọi người đều bận rộn, chỉ có mình cô là cá mặn nằm ườn! Nhưng đã là cá mặn, thứ cô không thiếu nhất chính là thời gian, đã đến rồi thì không thể tay không ra về, ít nhất cũng phải gặp mặt những người thường xuyên ở nhà họ Ôn chứ. Thế là cô thản nhiên ngồi xuống phòng khách, bật TV lên. Quản gia Hứa thấy vậy, vội vàng sai người đi chuẩn bị đĩa trái cây, có đồ ăn, đồ uống, lại có cả chương trình giải trí, thời gian chờ đợi tự nhiên không còn thấy dài nữa. Các trường tiểu học ở Hương Giang tan học khá sớm, mới hơn bốn giờ chiều, bên ngoài đã vang lên tiếng xe hơi, sau đó là giọng nói của một người phụ nữ: "Con đi chậm thôi! Chạy nhanh thế không sợ ngã à!" Vừa dứt lời, một cậu nhóc mũm mĩm mặc đồng phục kiểu Anh chạy ào vào trong nhà như một cơn gió. Đang định chạy thẳng qua phòng khách, cậu nhóc đột nhiên khựng lại, đứng yên, nhìn Ôn Nguyệt với vẻ mặt khó chịu hỏi: "Chị làm gì ở nhà vậy?" Mấy ngày nay gặp gỡ nhiều người, Ôn Nguyệt đã quen với việc chuyển đổi qua lại giữa tiếng Quảng Đông và tiếng phổ thông, lập tức hiểu được sự hống hách và bài xích trong lời nói của đứa trẻ trước mặt. Đang định mở miệng phản bác, trong đầu cô đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống: [Đing —— Có dưa!] Woa! Mắt Ôn Nguyệt sáng lên, nhà giàu đúng là "vườn dưa", một đứa trẻ con bé tí thế này mà trên người lại ẩn chứa một quả dưa lớn có thể mang lại hàng ngàn điểm ăn dưa! Ôn Nguyệt xoa xoa tay, kích động hỏi: [Dưa gì vậy?] [Đứa trẻ trước mặt ngài tên là Ôn Gia Lương, trên danh nghĩa là em trai ngài, nhưng thực tế nó không phải là con ruột của cha ngài. ] Ôn Nguyệt lập tức phấn chấn, đang định hỏi Ôn Gia Lương không phải con ruột là do bị bế nhầm, hay là do cha của nguyên chủ bị cắm sừng, thì đứa nhóc đầu gấu trước mặt đã ra tay, đẩy cô một cái rồi nói: "Đây không phải nhà của chị, chị đi đi!"