Chương 40

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:40

Càng nói, Ôn Gia Kỳ càng thêm bực bội, không nhịn được giơ tay định xông vào đánh Ôn Nguyệt. Ôn Nguyệt thấy vậy liền trốn ngay ra sau lưng Ôn Vinh Sinh, miệng la lớn: "Cha xem kìa! Con vừa nói thật một cái là chị ta đã đòi đánh người rồi!" "Ôn Nguyệt—" Ôn Gia Kỳ giận dữ hét lên, nhưng chưa kịp nói ra những lời khó nghe, đã nghe thấy tiếng cha mình: "Đủ rồi!" "Cha!" Ôn Gia Kỳ tỏ vẻ bất mãn, giọng the thé, nhưng lần này cô ta vẫn không thể nói hết câu, vì tiếng của Trần Bảo Cầm từ trong nhà vọng ra: "Gia Kỳ!" Vừa dứt lời, Trần Bảo Cầm đã đi đến bên cạnh Ôn Gia Kỳ, nói: "Mẹ đã bảo con là chị, phải nhường nhịn em, con cứ không nghe. Lại còn đến trước mặt cha con nói năng lung tung." Quát mắng con gái xong, Trần Bảo Cầm quay sang Ôn Nguyệt, nói: "Gia Kỳ nó tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy, cãi nhau thì nói năng không suy nghĩ, con đừng để bụng. Nhưng mà cãi nhau thì cãi nhau, người nhà thì vẫn là người nhà, vì muốn công kích đối phương mà bịa đặt lung tung thì tổn thương hòa khí lắm." Lời này nghe qua thì có vẻ đang trách Ôn Gia Kỳ, nhưng thực chất là đang bênh vực cô ta, ý nói những lời Ôn Gia Kỳ nói đều là thật, còn Ôn Nguyệt là bịa đặt. Ôn Nguyệt đâu có ngốc, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói đó, cô cười khẩy: "Đúng vậy, đúng vậy. Trong cái nhà này, chỉ có người phòng hai của mấy người nói là thật, còn những người khác đều là nói láo cả, đúng không?" Trần Bảo Cầm cứng họng: "Ôn Nguyệt, ý dì không phải vậy." "Vậy ý dì là gì?" Ôn Nguyệt hỏi vặn lại, rồi giả vờ như chợt hiểu ra: "À, tôi biết rồi, ý dì là Ôn Gia Kỳ bịa chuyện." Nói xong, cô liền dang tay về phía Ôn Gia Kỳ, làm ra vẻ mặt "Đấy, đến mẹ chị cũng không bênh chị" đầy bất lực. Ôn Gia Kỳ lại tin lời Ôn Nguyệt thật, ôm lấy cánh tay Trần Bảo Cầm, nũng nịu: "Mẹ!" Trần Bảo Cầm nghe mà trong lòng thầm khó chịu. Bà ta không ngờ Ôn Nguyệt lại khó đối phó đến vậy. Trước đây, tuy tính tình Ôn Nguyệt không tốt, có nhiều ác cảm với người phòng hai, ba, bốn, nhưng cô lại là người kiêu ngạo, ít khi tranh cãi với họ. Tuy bị ép phải kết hôn, Ôn Nguyệt tuy không đến mức đoạn tuyệt với Ôn Vinh Sinh, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn ôm oán giận, cả năm không chắc đã về nhà một lần. Trước hôm qua, Ôn Nguyệt đã hơn nửa năm không về. Hôm qua nghe tin cô và Chu Bảo Nghi xảy ra xích mích, Trần Bảo Cầm còn tưởng là do Chu Bảo Nghi gây sự, dù sao mấy năm nay Chu Bảo Nghi đúng là cậy được sủng mà sinh kiêu. Sau trận cãi vã vừa rồi, Trần Bảo Cầm đã hiểu ra, Chu Bảo Nghi có thể có vấn đề, nhưng Ôn Nguyệt lần này trở về, quả thực đã trở nên công kích hơn nhiều. Tính cách cũng thay đổi, trước kia cô khá là giữ kẽ, ít nói, bây giờ không những nói nhiều hơn, mà còn trở nên mặt dày mày dạn, bịa chuyện không chớp mắt. Ấy vậy mà đứa con gái ngây thơ của bà ta lại không nhận ra sự thay đổi của Ôn Nguyệt, còn tưởng cô vẫn như xưa. Cứ cãi nhau thế này, dù có thắng thì cũng là lưỡng bại câu thương, huống chi chưa chắc họ đã thắng. Trần Bảo Cầm nghĩ vậy, quyết định đánh lạc hướng, ấn tay con gái xuống rồi nói với Ôn Vinh Sinh: "Vinh Sinh, không phải anh có chuyện muốn nói với A Nguyệt sao?" Ôn Nguyệt và mẹ con Trần Bảo Cầm ngấm ngầm đấu đá, Ôn Vinh Sinh đương nhiên nhận ra, trong lòng cũng không vui. Nhưng so với việc bị toàn Hương Giang biết mình bị cắm sừng, thì mấy chuyện tranh chấp giữa con cái đối với ông ta chỉ là chuyện nhỏ, ông ta tạm thời không định can thiệp, bèn sa sầm mặt nói với Ôn Nguyệt: "Con theo ta vào thư phòng." Nói xong liền đi thẳng vào thư phòng. Ôn Vinh Sinh vừa đi, Ôn Gia Kỳ cũng hoàn hồn, không hề che giấu ác ý mà nói với Ôn Nguyệt: "Mày xong đời rồi!" Không chỉ mẹ con Ôn Gia Kỳ nghĩ vậy, hệ thống cũng gào lên trong đầu Ôn Nguyệt: [Xong rồi xong rồi, cha của ngài gọi ngài vào thư phòng chắc chắn là để kiếm chuyện với ngài đấy!]