Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]
Lưu Yên La24-04-2025 23:18:40
"Chị cũng biết Đại Thanh diệt vong rồi à? Vậy vừa rồi chị lôi Đại Thanh ra nói với tôi làm gì?" Ôn Nguyệt châm chọc: "Hay là có lợi cho chị thì lôi Đại Thanh ra, nói không lại thì bảo Đại Thanh diệt vong rồi?"
Ôn Gia Kỳ cứng họng: "Cô! Cô! Cô!"
"Cô cái gì mà cô, nói không rõ thì im miệng! Trừng mắt nhìn tôi làm gì? Lại muốn đánh người nữa đúng không?"
Nói không lại Ôn Nguyệt, Ôn Gia Kỳ nóng máu, quả nhiên giơ tay lên lần nữa xông về phía cô: "Tôi liều mạng với cô!"
Nhưng lần này Ôn Nguyệt không nghênh chiến, mà xoay người chạy ra cửa, ôm lấy cánh tay Ôn Vinh Sinh vừa xuống xe, mách: "Cha xem này! Con vừa về đến nhà chị cả đã muốn đánh con rồi!"
Ôn Gia Kỳ đuổi theo, vết tát trên mặt vẫn chưa mờ: "!!!!!!"
Ôn Vinh Sinh sinh năm 1933. tính đến nay đã 61 tuổi.
Tuy nhiên, ông ta thành danh từ sớm. Dù từng trải qua vài phen sóng gió, nhưng nhìn chung cuộc đời ông ta vẫn suôn sẻ, chưa bao giờ phải lo nghĩ chuyện tiền nong, quen sống sung sướng an nhàn, nên tướng mạo trông trẻ hơn tuổi thật nhiều.
Đặc biệt là mái tóc, người ở độ tuổi này ít nhiều gì cũng phải có vài sợi tóc bạc, nhưng trên mái đầu chải ngược bóng loáng của Ôn Vinh Sinh, tìm đỏ mắt cũng không thấy một sợi tóc bạc nào. Chẳng rõ là do ông ta thật sự không có tóc bạc, hay là do có thói quen nhuộm tóc thường xuyên.
Nói chung, chỉ nhìn bề ngoài, ông ta chỉ tầm hơn 50 tuổi là cùng.
Không chỉ trẻ trung, ngũ quan của Ôn Vinh Sinh còn rất ưa nhìn. Tam đình, ngũ nhãn (khuôn mặt) cân đối, hài hòa. Trong đó, đôi mắt và chiếc mũi là đẹp hơn cả. Mắt ông ta không to không nhỏ, mí trên có một đường nếp gấp, đuôi mắt hơi xếch lên, vừa có chiều sâu lại vừa sáng. Sống mũi thì cao thẳng, gò má hơi nhô, nếu trẻ lại hai mươi tuổi, chắc chắn chiếc mũi này sẽ thành hình mẫu lý tưởng cho các viện thẩm mỹ.
Chỉ có điều, sắc mặt Ôn Vinh Sinh lúc này không được tốt lắm. Đôi lông mày chau lại, ánh mắt nhìn Ôn Gia Kỳ đang chạy xộc ra đầy vẻ uy nghiêm.
Chẳng cần nói câu nào, Ôn Gia Kỳ đã thấy rén, vô thức lùi lại một bước. Cơ mặt cũng căng cứng, kéo theo chỗ vừa bị đánh ban nãy đau nhói.
Cơn đau khiến Ôn Gia Kỳ hoàn hồn. Nhớ lại lời Ôn Nguyệt tố cáo mình, cô ta giận tím mặt, chỉ vào gò má ửng đỏ, nói: "Rõ ràng là nó đánh con! Cha xem này, mặt con bị nó đánh sưng vù lên rồi!"
Ôn Nguyệt cũng không vừa: "Nếu không phải chị ra tay trước, thì tôi việc gì phải đánh trả?"
"Đấy là do cô nói muốn bán tôi đi!"
Đối diện với ánh mắt khó chịu của Ôn Vinh Sinh, Ôn Nguyệt không hề tỏ ra chột dạ, ngược lại còn có phần phẫn nộ: "Ôn Gia Kỳ! Dù không cùng mẹ sinh ra, nhưng chúng ta cũng là chị em ruột thịt cơ mà? Với lại, buôn người là phạm pháp, tôi có điên mới nói thế! Chị cũng là sinh viên du học về, sao có thể vu oan cho người khác trắng trợn như vậy?"
"Tôi vu oan cho cô khi nào?" Ôn Gia Kỳ tức giận, chỉ thẳng vào mặt Ôn Nguyệt lớn tiếng nói: "Chính miệng cô nói muốn bán tôi đi! Cô còn nói không coi tôi và mẹ là người một nhà, không tôn trọng mẹ tôi!"
"Thế tôi còn nói chị không tôn trọng cha đấy thôi! Chị nói cha già rồi mà không chịu cho mẹ chị danh phận, còn nói đợi em trai chị, Ôn Gia Đống thừa kế gia sản sẽ đuổi hết cả ba phòng ra khỏi nhà!"
Ôn Gia Kỳ trợn tròn mắt: "Tôi nói những lời đó bao giờ?"
Ôn Nguyệt vặn lại ngay: "Thế tôi nói những lời chị vừa nói khi nào?"
"Cô vừa nói xong!"
"Thì chị cũng vừa nói xong!" Đằng nào trong nhà họ Ôn cũng không lắp camera, điện thoại bây giờ cũng không có chức năng ghi âm, Ôn Nguyệt bịa chuyện mà mặt không đổi sắc.
Ôn Gia Kỳ tức đến phát điên. Cô ta không ngờ Ôn Nguyệt lại trơ trẽn đến thế, không những không thừa nhận những lời mình vừa nói, lại còn lớn tiếng vu oan cho cô ta.