Chương 20

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:41

Hệ thống đang hoảng loạn vội vàng nói: [Đúng đúng đúng!] "Vậy còn giảm giá thì sao?" Để không bị ký chủ đổi trong thời gian thử việc, hệ thống cắn răng nói: [Tôi sẽ giúp ngài xin giảm giá!] Ôn Nguyệt mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ." Quá trình xin rất nhanh, Ôn Nguyệt vừa lái xe xuống núi Thái Bình, hệ thống đã lên tiếng: [Đã xin được giảm giá rồi, tất cả bằng chứng, đều giảm năm mươi phần trăm. ] "Không thành vấn đề." Ôn Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi muốn một tấm ảnh chụp ba người Chu Bảo Nghi, Tiền Gia Minh và Ôn Gia Lương, còn có một bản giám định quan hệ cha con của Tiền Gia Minh và Ôn Gia Lương." Ảnh giường chiếu thì thôi, xem chỉ tổ đau mắt. Nhưng giám định quan hệ cha con rất quan trọng, Ôn Nguyệt hỏi: "Kết quả giám định là cha con đúng không?" Nếu kết quả giám định là hai người không có quan hệ máu mủ, cô sẽ tức đến hộc máu mất. [Đúng vậy, là cha con ruột. ] Hệ thống khẳng định: [Tổng cộng năm ngàn năm trăm điểm ăn dưa, bằng chứng bây giờ đưa cho ngài luôn nhé?] "Được, nhưng điểm ăn dưa của tôi không đủ đúng không? Mi định trừ thế nào?" [Thời gian sống còn lại của ngài có thể chuyển đổi thành điểm ăn dưa nhé-] "Ra là vậy..." Ôn Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, nhưng rất nhanh bị chiếc phong bì đột nhiên xuất hiện trên ghế phụ lái thu hút sự chú ý. Cô tấp xe vào lề đường, cầm phong bì lên mở ra, lấy từ bên trong ra một tấm ảnh. Bối cảnh tấm ảnh là một phòng khách, có thể là nhà của Chu Bảo Nghi, cũng có thể là nhà của Tiền Gia Minh, hoặc là tổ ấm của hai người. Ôn Gia Lương ngồi ở giữa, Chu Bảo Nghi và Tiền Gia Minh ngồi hai bên, nhưng cơ thể hai người đều nghiêng về phía đối phương, gần như vai kề vai, mặt kề mặt, trông rất thân mật. Ôn Nguyệt không có ký ức của nguyên chủ, không biết Ôn Vinh Sinh trông như thế nào, nhưng nhìn từ ảnh, Ôn Gia Lương và Tiền Gia Minh quả thực giống cha con. Lại lấy ra bản giám định quan hệ cha con, có mấy trang giấy, nội dung chuyên môn Ôn Nguyệt không hiểu, chỉ xem ba chỗ, kiểm tra họ tên số chứng minh thư của hai bên, vật phẩm gửi đi giám định, và kết quả giám định. Xác nhận không có vấn đề gì, Ôn Nguyệt nhét hai bằng chứng vào phong bì, lái xe đến phố Vĩnh Lợi. ... Cách một ngày lại đến tòa soạn báo Đông Giang, Ôn Nguyệt vẫn chỉ gặp Hoàng Chí Hào và chị Phương. Nhưng tinh thần của hai người hoàn toàn khác hẳn hôm qua, không còn vẻ uể oải như trước. Ba người ra ngoài cũng vậy, ai cũng có tin tức riêng để theo đuổi, đều đang bận rộn vì tiền thưởng cho số báo tiếp theo. Nghe tiếng chị Phương chào, Hoàng Chí Hào vội vàng từ trong phòng làm việc đi ra. Sau khi chào hỏi Ôn Nguyệt, anh ta bắt đầu báo cáo công việc: "Tối qua tôi đã liên hệ với sáu phóng viên có tiếng trong ngành. Ba người đang bận theo dõi tin tức, mấy ngày này không có thời gian, tôi đã hẹn gặp họ vào tuần sau để trao đổi cụ thể. Hai người thì nói không muốn nhảy việc, còn một người có vẻ quan tâm, bảo vài ngày nữa sẽ trả lời." Ôn Nguyệt lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ Hoàng Chí Hào nhìn vậy mà làm việc nhanh gọn thế. Thấy cấp dưới làm việc hiệu quả, Ôn Nguyệt không tiếc lời khen ngợi, hứa hẹn: "Đợi người được tuyển dụng qua thời gian thử việc, tôi sẽ thưởng cho anh xứng đáng." Hoàng Chí Hào nghe vậy thì phấn khích, lớn tiếng nói: "Cảm ơn Ôn tiểu thư!" Sau khi nắm qua tình hình công việc của mọi người trong tòa soạn, Ôn Nguyệt cùng Hoàng Chí Hào vào phòng tổng biên tập. Cô đi thẳng vào vấn đề: "Anh liên hệ nhà in gấp đi, mai phải xuất bản một số báo." Hoàng Chí Hào đang vui vẻ bỗng khựng lại, vô thức cao giọng hỏi: "Ngày mai á?!" Ôn Nguyệt gật đầu chắc nịch: "Đúng, ngày mai." "Ôn tiểu thư, báo của chúng ta là tuần san, thứ sáu hàng tuần mới phát hành, hôm nay mới thứ ba," Hoàng Chí Hào càng nói sắc mặt càng khó coi: "Cho dù nhà in có đồng ý in gấp cho mình, thì tin tức cũng không đủ!"