Chương 38

Tin Nóng Hổi: Tỷ Phú Giàu Nhất Hương Giang Bị Đổ Vỏ [Thập Niên 90]

Lưu Yên La 24-04-2025 23:18:40

Nói đến đây, Trần Bảo Cầm dừng lại, thở dài ra vẻ bất đắc dĩ: "Chuyện hôm nay con làm rất không thỏa đáng. Dì biết Bảo Nghi có lỗi với con, nhưng chuyện xấu trong nhà không nên vạch áo cho người xem lưng. Dù thế nào con cũng không nên vì trả thù mà tung chuyện cô ta ngoại tình ra ngoài. Làm vậy con có thể hả hê nhất thời, nhưng cha con thì mất hết mặt mũi đó." Chỉ xét về mặt câu chữ, những lời này của Trần Bảo Cầm có thể nói là thấm thía, nhưng Ôn Nguyệt không tin, nhìn bà ta cười như không cười: "Vợ lẽ trước mặt tôi không thể lên mặt làm bề trên được." Sắc mặt Trần Bảo Cầm cứng đờ, Ôn Gia Kỳ càng tức đến đỏ bừng mặt: "Cha tôi và mẹ tôi kết hôn theo 'luật lệ Đại Thanh", hôn nhân của họ được pháp luật hiện hành bảo vệ. Cô là con cháu mà ăn nói như vậy là bất hiếu!" "Chị nói chuyện 'luật lệ Đại Thanh" với tôi à?" Ôn Nguyệt hỏi ngược lại: "Vậy chị có biết một trăm năm trước vợ lẽ không được coi là nữ chủ nhân không? Trước mặt bà ta, chị không được gọi mẹ, mà phải gọi là dì! Lúc mẹ tôi còn sống, mẹ chị phải đứng trước mặt bà ấy mà giữ lễ nghĩa, mẹ tôi mất rồi, bà ta phải quỳ xuống trước mộ mẹ tôi mà dập đầu!" Ôn Nguyệt khinh miệt nói: "Còn tôi là con gái đích, nể mặt bà ta thì bà ta là bề trên, không nể mặt thì bà ta chỉ là người hầu! Muốn trách tôi bất hiếu, thì bảo cha chị rước mẹ chị về làm vợ chính đi, thành vợ lẽ rồi thì bà ta có lên mặt với tôi cũng được, chứ một kẻ vợ lẽ, nực cười!" Bành Lệ Phân đã mất gần mười năm, Ôn Vinh Sinh nếu muốn cưới Trần Bảo Cầm làm vợ chính thì đã làm từ lâu rồi. Trần Bảo Cầm đến giờ vẫn là vợ lẽ, chỉ có thể nói Ôn Vinh Sinh không muốn bà ta làm vợ cả. Thế nên ngày qua ngày, chuyện này trở thành nỗi đau không thể nói ra của Trần Bảo Cầm, thậm chí là của ba mẹ con nhà vợ hai. Mà những lời của Ôn Nguyệt, từng câu từng chữ đều chọc vào tim đen của hai mẹ con họ, Trần Bảo Cầm tức đến ôm ngực, Ôn Gia Kỳ thì càng trực tiếp hơn, xông lên định đánh Ôn Nguyệt. Nhưng Ôn Nguyệt phản ứng nhanh, thấy Ôn Gia Kỳ xông lên liền đứng dậy khỏi sofa, lùi lại hai bước để tránh đòn, đồng thời cũng giữ vững thân mình, sau đó không chút do dự, giơ tay tát một cái. "Bốp!" Khoảnh khắc tiếng bạt tai vang lên, Ôn Gia Kỳ ngây người, chậm mất nửa nhịp mới ôm mặt, cảm giác đau đớn ập đến mới từ từ quay đầu lại, mắt đỏ hoe trừng Ôn Nguyệt, không dám tin hỏi: "Cô dám đánh tôi!" Ôn Nguyệt thấy rất nực cười, người ra tay trước là Ôn Gia Kỳ, sao sau khi bị cô đánh trả một bạt tai lại lộ ra vẻ mặt này? Chẳng lẽ cô ta nghĩ cô chỉ có thể bị đánh, không được đánh trả sao? "Tôi đánh chị thì sao? Theo 'luật lệ Đại Thanh", chị chỉ là con gái do vợ lẽ sinh ra, xách dép cho tôi còn không xứng, đừng nói là đánh chị, có đem chị đi bán cũng không ai nói gì!" Hệ thống nghe không nổi nữa: [Ký chủ, trong Đại Thanh luật, con cái theo cha, con trai con gái của vợ cả và con trai con gái của vợ lẽ không có khác biệt quá lớn. Hơn nữa, dù ngài là con gái của vợ cả, đem bán con gái của vợ lẽ cũng là phạm pháp đó -] Cô không phải bị tẩy não bởi mấy tư tưởng trọng đích khinh thứ rồi chứ! Tất nhiên, là một hệ thống thông minh, nửa câu sau nó rất thức thời nuốt xuống, không nói ra miệng. Ôn Nguyệt trả lời rất hùng hồn: [Tôi biết chứ, nhưng nước ta có câu "cái gì dùng được thì là đúng", tôi quan tâm nó có thật hay không, miễn là giúp tôi cãi thắng trận này thì nó là đúng! Thua gì cũng không thể thua khí thế, hiểu không?] Hệ thống: [... Thôi được rồi, nhưng tôi vừa tra, nước các ngài hình như không có câu này. ] Ôn Nguyệt không trả lời hệ thống nữa, vì trong lúc họ giao tiếp, Ôn Gia Kỳ cuối cùng cũng thông suốt: "Đại Thanh diệt vong lâu rồi, bây giờ chúng ta bình đẳng!"