"Linh Lung, hoan nghênh con đến nhà dì chơi, mau ăn cơm đi."
Chu Lan Bình múc một chén canh gà cho cô trước, cố ý múc đùi gà vào chén của cô, nhiệt tình mời gọi.
"Cảm ơn bác gái."
Bạch Linh Lung thật lòng cảm ơn, cũng nhìn Tống Kim Nghiêu nói cảm ơn: "Bác trai, cảm ơn bác và bác gái đã nhiệt tình khoản đãi con."
"Đừng khách sáo như thế, mau ăn đi."
Tống Kim Nghiêu cầm đũa, cười cười nói với cháu trai: "Tĩnh Xuyên, bình thường con làm việc bận rộn, hiếm khi mới có dịp đến nhà dượng chơi một lần, lâu lắm rồi không nếm thử tay nghề của dì con, mau nếm thử mấy món này đi, xem xem có còn hợp khẩu vị hay không."
"Tay nghề của dì thì miễn bàn, nấu cháo thôi cũng đã siêu ngon rồi." Lục Tĩnh Xuyên vô cùng nịnh nọt khen ngợi.
Chu Lan Bình nghe thế mỉm cười, gắp đùi gà cho anh nói: "Hiện tại Tĩnh Xuyên của chúng ta cũng biết ăn nói khách sáo rồi, xem ra trong bộ đội có giáo viên dạy dỗ rất tốt ha."
Lục Tĩnh Xuyên cười cười, không giải thích quá nhiều, chủ động gắp thịt cho Bạch Linh Lung: "Linh Lung, ăn cơm đi, em thích ăn gì thì cứ gắp cái đó."
"Được rồi."
Bạch Linh Lung nhe răng cười nói.
Thật ra cô cũng không thể nào giải thích rõ ràng được, rõ ràng là cô mới quen biết với Lục Tĩnh Xuyên ngày hôm nay thôi, nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy xa lạ chút nào, cứ có cảm giác đã quen thuộc với anh từ rất lâu.
Thật ra Lục Tĩnh Xuyên cũng có cảm giác này, thân là quân nhân, anh cũng có thói quen tu dưỡng chức nghiệp của mình, anh cũng không phải một người cảm tính, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh lý trí, nhưng hôm nay nhìn thấy Bạch Linh Lung, trong lòng lại có một tiếng nói liên tục nói với anh: Là cô đó.
Sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Lục Tĩnh Xuyên càng thêm thích tính cách của cô, anh lại càng thêm khẳng định rằng người bạn đời mà anh muốn tìm chính là cô.
Tay nghề của Chu Lan Bình đúng là rất tốt, cơm nhà bình thường nhưng cũng rất ngon, bình thường nguyên chủ ở trong nhà cũng không ăn được món gì không, trong bụng chẳng có tí chất béo nào, bữa cơm ngày hôm nay lại có rất nhiều chất béo, Bạch Linh Lung ăn liền hai chén cơm, còn ăn không ít sủi cảo, vô cùng thỏa mãn.
Cơm nước xong, cô chủ động đứng dậy dọn dẹp chén đũa, bưng vào trong phòng bếp rửa sạch sẽ, còn dọn dẹp nhà bếp gọn gàng ngăn nắp.
Chu Lan Bình càng nhìn càng thấy thích, tranh thủ lúc cô quét dọn vệ sinh, bà ấy đi ra ngoài nói nhỏ với Lục Tĩnh Xuyên: "Tĩnh Xuyên, con bé Linh Lung này được đó, chờ mẹ con bé tỉnh lại rồi, con nhớ đi nói chuyện với mẹ con bé cho cẩn thận."
Lục Tĩnh Xuyên khẽ "dạ" một tiếng, nói với bà ấy: "Dì, tạm thời dì đừng nói cho mẹ con, chờ con xác định rồi lại báo cho mẹ biết."
"Được rồi." Chu Lan Bình gật đầu đồng ý.
Bạch Linh Lung dọn dẹp vệ sinh xong đi ra ngoài, Lục Tĩnh Xuyên cắt một ít cam vàng, cầm một ít cho cô ăn, lại hỏi thăm kế hoạch của cô: "Linh Lung, chiều nay em dự định như thế nào?"
"Tôi đi về bệnh viện trước, chờ đến chiều tối lại đi bắt gian."
Hiện tại mẹ của cô còn chưa cần cô kè kè ở bên chăm sóc, cô dự định đi theo dõi Bạch Kiến Nhân trước, cô có dự cảm, hôm nay tên cặn bã chó đẻ kia sẽ đi gặp mặt mụ đê tiện, cô không thể bỏ lỡ cơ hội bắt gian cực tốt này.
Thấy cô dự định đi ngồi canh, Tống Thao cười tươi rói nói: "Linh Lung, bên ngoài đang đổ tuyết, cô đừng đi ngồi canh, tôi đã nhờ người đi canh chừng cho cô rồi, chờ đến khi có được tin tức chính xác sẽ lập tức đến bệnh viện báo cho cô biết ngay.
"Được rồi."