Bên cạnh càng ngày càng có nhiều người đứng hóng chuyện, hiện tại Bạch Kiến Nhân cực kỳ hối hận vì đã xúc động chạy đến đây tìm cô tính sổ, đều nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Linh Lung, nếu tao gặp xui xẻo gì thì mày cũng không sống yên đâu."
"Tôi có sống yên được ngày nào à?"
Bạch Linh Lung mỉa mai hỏi ngược trở lại, còn tàn nhẫn đâm thêm một đao: "Bắt đầu từ ngày ông chết đi, hai mẹ con chúng tôi mới coi như thật sự bắt đầu cuộc sống yên ổn hạnh phúc."
"Anh hai, đây là chuyện nhà của anh, anh tự xử lý đi, bọn em đi về trước." Bạch lão tam đột nhiên mở miệng.
Bạch Linh Lung thấy ông ta định đi, cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ: "Ui cha, định chạy về nhà sớm hơn để tranh gia sản đúng không. Ông và Vương Tú Hồng là hai con rắn độc âm hiểm, thích làm loại chuyện này nhất, cũng giỏi chiêu này nhất, nhưng mà tôi phải nhắc nhở ông một chuyện, mụ đĩ già kia đã biết thân thế của ông rồi, đang hận ông lắm đó, nói không chừng chờ đến khi ông về, mụ đĩ già kia sẽ cho ông một dao ngay."
Nói xong lại tiếp tục châm ngòi Bạch Kiến Nhân: "Mấy năm nay ông kiếm được tiền chưa từng cho hai mẹ con tôi đồng nào, chắc là đã cho mụ đĩ già kia không ít, tiền lương của mẹ tôi cũng bị bà ta lấy đi. Nhưng mà mụ đĩ già này tâm mù mắt đuôi, bị hai con rắn độc này lừa đi rất nhiều, chắc trong túi bà ta cũng không còn thừa lại bao nhiêu đâu."
Mặt Bạch Kiến Nhân đen nhánh như mực, cũng không tiếp lời cô, không biết lúc này trong lòng ông ta đang suy nghĩ cái gì nữa.
Bạch Linh Lung cũng không quan tâm ông ta đang nghĩ cái gì, tiếp tục nói với Bạch lão tam: "Nhà họ Bạch mấy người muốn tính toán thế nào, cuối tiền chia của ra sao tôi đều không quan tâm, nhưng mà mấy người nhất định phải trả hết số tiền mà mẹ tôi kiếm được cho tôi. Bây giờ tôi nói rõ luôn, nếu mấy người không thành thật trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ cho mấy người biết vì sao hoa lại màu đỏ."
"Bạch Linh Lung, trước kia tao đã khinh thường mày quá rồi." Bạch lão tam âm u nhìn cô.
Bạch Linh Lung cười nhạt nói: "Hiện tại bị ông để mắt đến cũng không phải là chuyện vinh dự gì, tôi còn cảm thấy bị sỉ nhục nữa nè."
Bạch lão tam ôm theo một bụng lửa giận rời đi, lão già họ Bạch cũng theo sát phía sau, từ trước đến nay chưa bao giờ chạy nhanh như thế.
Con trai trưởng nhà họ Bạch từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì nhìn chằm chằm vào Bạch Kiến Nhân, rõ ràng đã cho rằng ông ta không phải là dòng giống của nhà họ Bạch, gương mặt thay đổi liên tục, mắt đảo láo liêng, chần chừ vài giây rồi cũng bỏ đi theo.
Thấy bọn họ đều đi hết, Bạch Kiến Nhân vẫn còn đứng yên tại chỗ, Bạch Linh Lung cười mỉa nói móc: "Ông nịnh hót bợ đít người khác mười mấy năm, khó khăn lắm mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, mấy người thân họ hàng như quỷ hút máu dưới quê của ông cũng hay bám vào người ông hút máu, hiện tại tôi giúp ông vạch trần chân tướng thân thế của mình cho người khắp thiên hạ biết, vừa lúc ông cũng có thể mượn cơ hội này để cắt đứt quan hệ với đám quỷ hút máu này.
"Bạch lão tam cũng còn biết chạy về nhà giành tiền chia gia sản trước, ông còn thông minh hơn ông ta, thủ đoạn cũng cao tay hơn, còn đứng ở đây ngẩn người làm gì nữa?"
"Sao nào, còn muốn chờ tôi giơ gậy đánh ông về Ngưu Giác Loan mới chịu đúng không?"
Bạch Kiến Nhân ước gì có thể giết chết cô, nhưng hiện tại lại không phải thời cơ tốt để ra tay, mà chuyện cô nói lại là chuyện lửa sém lông mày.
Ông ta phải nhanh chóng chạy về hỏi mẹ mới được.
Thật ra ông ta đã muốn giũ sạch quan hệ với đám bà con họ hàng nhà họ Bạch từ lâu rồi, nếu ông ta thật sự không phải dòng giống nhà họ Bạch, lần này cũng coi như có thể gom lại xử lý hết một lượt luôn.
Chỉ có điều, thanh danh của ông ta...