Bên này Chu Lan Bình cũng nói vài câu với viện trưởng Triệu, lại nói vài câu với Bạch Linh Lung và bà mối, sau đó hai mẹ con bọn họ mới quay về trước.
Hai người vừa ra khỏi bệnh viện đã lập tức nhìn mắt Lục Tĩnh Xuyên đứng thẳng tắp ở trước cổng chính, Chu Lan Bình cười liếc mắt nhìn anh nói: "Mẹ của Linh Lung đã phẫu thuật thành công rồi, con có muốn đi vào đó xem thử không?"
"Chúng ta đi về trước đi, lát nữa lại đến sau."
Lúc trước Lục Tĩnh Xuyên cũng không rời khỏi bệnh viện, lúc nãy nhìn thấy có người bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cho nên mới cố ý đi ra cửa chờ dì và em họ đi ra.
Cùng lúc đó, mấy người nhà họ Bạch đang ở trong nhà vung tay đánh nhau, hai tên già mất nết nhà họ Bạch vung tay đánh nhau loạn xạ, lão già họ Bạch là đàn ông, chiếm thượng phong về mặt sức lực, nhưng mụ đĩ già kia cũng không phải người dễ ăn hiếp gì, cào vài cái lên mặt ông ta, lúc này vẫn còn đang chỉ thẳng vào mặt ông ta mắng chửi inh ỏi.
Nói trắng ra là bọn họ đều tin tưởng lời Bạch Linh Lung nói, đều xác định chuyện đối phương ngoại tình có con riêng.
Ba anh em, hai đứa con riêng.
Lúc này trong lòng con trai cả Bạch Kiến Lâm tràn ngập oán hận, mẹ thương em hai, cha thương em ba, ông ta là con trai trượt nhưng vẫn luôn là người không được cưng chiều nhất, hiện tại cuối cùng ông ta cũng biết được nguyên nhân vì sao mình không được yêu thương rồi.
Lúc nãy khi hai lão già này đánh lộn, chỉ có Bạch lão tam Bạch Kiến Nghĩa giả vờ giả vịt can ngăn vài câu, hai vợ chồng Bạch Kiến Lâm và Lý Thúy Hoa từ đầu đến cuối đều đứng ở bên cạnh hóng chuyện, hoàn toàn không có ý định đi lên giúp đỡ chút nào.
Lúc Bạch Kiến Nhân chạy về đến nhà thì bọn họ còn chưa đánh nhau xong, nhưng ông ta cũng không đẩy cửa đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài lắng nghe, mặt đen kịt hệt như đáy nồi.
Chờ đến khi tiếng mắng mỏ, chửi rủa trong phòng dần nhỏ lại rồi, ông ta mới đá cửa đi vào, đôi mắt còn rét lạnh âm độc hơn cả rắn nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người hai ông bà già kia.
"Con không hỏi cha mẹ về mấy chuyện lung tung rối loạn này, mấy năm nay con cũng đã đối xử rất tốt với gia đình mình, hiện tại cả nhà lập tức quay về Ngưu Giác Loan ngay, không được phép đến thành phố Đàm nữa, nếu ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của con, mọi người sẽ không tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào đâu."
Nói xong, ông ta lập tức xoay người rời đi.
"Thằng hai."
Trong lòng mụ đĩ già có chút hốt hoảng, vội vàng đuổi theo.
Bạch Kiến Nhân thật sự dừng bước, xoay người lại, ánh mắt khi nhìn về phía bà ta có vẻ cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn, lời ông ta nói ra cũng lạnh nhạt đến mức làm cho người ta sợ hãi.
"Mẹ, nếu mẹ còn muốn sống sung sướng thoải mái thì hiện tại lập tức dọn về Ngưu Giác Loan ngày. Chỉ cần con còn mang họ Bạch thì con vẫn sẽ báo hiếu cho cha mẹ như cũ, nhưng nếu như có người lòng tham không đáy không biết đủ, làm con không thể sống yên, vậy con nhất định cũng sẽ làm cho tất cả mọi người đều không yên luôn."
Từ sau khi ông ta dọn đến thành phố Đàm làm việc, người nhà họ Bạch lại càng không thể đoán được tính tình của ông ta, lần này lại nhìn thấy vẻ tàn nhẫn trong mắt ông ta, trong lòng bọn họ cũng sợ hãi đến rét run.