"Bạch Linh Lung, anh đã cho em tiền lễ hỏi luôn rồi đó." Lục Tĩnh Xuyên nghiến răng.
Bạch Linh Lung: "... Chuyện này, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh."
"Đối với anh, đã đưa tiền lễ hỏi rồi thì không có chuyện thu hồi lại, chờ mẹ vợ tỉnh lại rồi, em lập tức đi đăng ký kết hôn với anh ngay, đời này em đừng mơ đến chuyện thoát khỏi lòng bàn tay của anh." Lục Tĩnh Xuyên nói xong, xoay người bỏ đi ngay.
Bạch Linh Lung trợn to mắt, đuổi theo anh gọi to: "Lục Tĩnh Xuyên, anh đang chơi xấu."
Lục Tĩnh Xuyên đang muốn chơi xấu thật, nếu anh không sử dụng chiêu này, chỉ e là sẽ không thể bắt cóc cô gái này về nhà được.
Anh thích cô gái này, vừa mới gặp lần đầu tiên đã thích rồi, người phụ nữ mà anh thích thì đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của anh, cho dù là chơi xấu, bị người ta chê cười thì anh nhất định cũng phải cưới được cô gái này về nhà.
Thấy anh không thèm quay đầu lại mà bỏ đi một mạch, Bạch Linh Lung nhíu chặt mày lại, lộ ra vẻ mặt vô cùng rối rắm nhìn về phía hai mẹ con Chu Lan Bình, chần chừ hai ba giây mới nói một câu: "Bác gái, anh ấy đang giở thói con nít, đúng không?"
Chu Lan Bình cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cháu trai, nhưng mà cũng loáng thoáng đoán được suy nghĩ của anh, lần này anh thật sự nghiêm túc để ý đến cô, thật sự trúng tiếng sét tình yêu với cô gái này.
Nhưng mà còn có một số việc còn cần phải bàn lại, đúng là mọi người đều cần bình tĩnh lại, bà ấy cười nói: "Linh Lung, chuyện này con tạm thời đừng đưa ra quyết định vội, cứ chăm sóc cho mẹ con trước đi, dì đi về nói chuyện lại với nó, chờ mẹ của con tỉnh lại rồi, chúng ta lại tâm sự sau."
Bạch Linh Lung suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, mang theo chút áy náy nói: "Bác gái, xin lỗi, con thêm phiền cho bác rồi."
"Con đừng khách sáo như thế."
Thật ra Chu Lan Bình cũng rất thích cô, âm thầm hỏi thăm: "Hiện tại con có còn đi học không?"
Bạch Linh Lung lắc đầu, trả lời bà ấy: "Năm ngoái con đã tốt nghiệp cấp ba rồi, mẹ của con làm giáo viên ở trường cấp hai trong công xã, năm ngoái có một giáo viên phải nghỉ sinh, nhờ con lên lớp thay nửa năm, vừa ăn tết xong đối phương đã quay về trường dạy lại, con đang tìm công việc mới."
"Nhà của con có mấy anh chị em?" Chu Lan Bình lại hỏi thăm tiếp.
"Mẹ của con chỉ sinh một đứa con gái duy nhất là con, còn Bạch Kiến Nhân ở bên ngoài có mấy đứa con riêng thì con không biết được." Bạch Linh Lung vẫn không quên gia tăng thêm ấn tượng xấu cho tên cặn bã kia.
Nhắc đến Bạch Kiến Nhân, ánh mắt Chu Lan Bình khẽ động hỏi: "Linh Lung, con hiểu biết bao nhiêu về cha của con?"
Đối với tên cặn bã chó đẻ kia, Bạch Linh Lung không chút lưu tình mà khinh bỉ ông ta: "Chỉ biết lá mặt lá trái, giỏi nhất là nịnh nọt đón ý nói hùa và tính kế người khác, còn rất am hiểu cách đắn đo điểm yếu của phụ nữ, rất biết cách dỗ phụ nữ, những bản lĩnh khác thì cho dù có đốt đèn cũng tìm không ra. Nếu ông ta sinh sống ở thời đại xã hội phong kiến, có lẽ đại thái giám Lý Liên Anh cũng đều phải nhường vị trí số một cho ông ta."
Chu Lan Bình: "..."
Tống Thao: "... Ha ha ha."
Cậu ấy lại không nhịn cười được nữa rồi.