Bạch Linh Lung cầm gậy gộc chuẩn bị đánh lộn, Bạch Kiến Nhân đứng ở bên ngoài cũng cầm gậy trong tay, bên cạnh còn có ông già họ Bạch và hai anh em của ông tay, trong tay đều cầm gậy gốc đòn gánh, vừa nhìn là biết ngay đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.
Cô vừa mới xuất hiện, Bạch Kiến Nhân lập tức xông lên giống như một con báo, nhe răng nhăn mặt chỉ trích: "Bạch Linh Lung, mày đánh bà nội mày thành ra như thế, còn lột sạch đồ của bác cả và dì, mày có còn là người không hả?"
"Mấy người bọn họ đánh mẹ tôi bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, còn kiên quyết không chịu nhận tội, cũng không trả tiền thuốc men. Mẹ của tôi bị thương nặng nhập viện, cái thứ súc sinh lại ở bên ngoài trăng hoa làm loạn quan hệ nam nữ, ông không đến thăm mẹ tôi thì cũng thôi, đến cả tiền thuốc men cũng không chịu cho, mấy người có còn là người không hả?"
Người nhà họ Bạch không biết xấu hổ, không sợ bị người ngoài chê cười, vậy cô cứ làm lớn chuyện thôi.
Bạch Linh Lung cũng không sợ bọn họ, cho dù hôm nay là một chọi bốn thì cô cũng bảo đảm mình có thể xử lý bọn họ, giơ cây gậy ngắn trong tay mình lên, hùng hổ nói: "Muốn đánh lộn thì cứ nhào lên, hôm nay tôi chơi với mấy người tới cùng."
"Cái thứ khốn nạn nhà mày."
Bạch Kiến Nhân khó thở, xách đòn gánh lên muốn đánh cô.
Ông ta vừa mới ra tay, Lục Tĩnh Xuyên đã giơ tay túm chặt lấy đòn gánh, nhẹ nhàng giật một cái, đòn gánh đã vào trong tay của anh, giọng nói nghiêm túc vang vọng của anh làm cho người nhà họ Bạch đều giật mình run lên: "Dừng tay hết cho tôi!"
"Cậu lại là ai?"
Bạch Kiến Nhân nheo mắt lại, lúc nãy ông ta cũng không nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này, cũng không để ý anh xuất hiện vào lúc nào.
"Ông không cần quan tâm tôi là ai, ông dám lấy đòn gánh đánh người ngay giữa đường, đây là hành vi của thế lực xấu xa, nếu mấy người dám đánh nhau ở nơi này thì tôi có thể báo công an bảo đồ công an đến bắt mấy người đi."
Bạch Kiến Nhân nhìn thấy khí thế của người này vô cùng nghiêm túc, trực giác biết anh không phải người bình thường, lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đồng chí, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi, tôi chỉ đang nói đùa với con gái của mình."
"Trò đùa này chẳng vui vẻ chút nào cả." Sắc mặt của Lục Tĩnh Xuyên vô cùng âm u.
Bạch Linh Lung nhìn thấy thằng cha chó chết nhà mình vừa gặp người lợi hại đã bắt đầu rén, không chút khách sáo khinh bỉ: "Cái thứ hèn nhát chỉ biết ăn hiếp người nhà mình!"
Bạch Kiến Nhân đối mặt với cô thì lập tức thay đổi sắc mặt, nhe răng trợn mắt nói: "Câm miệng!"
"Mắc gì ông bảo tôi câm miệng thì tôi phải câm miệng chứ, ông là cái thá gì!"
Bạch Linh Lung lộ ra vẻ mặt kiêu căng, cô cũng không phải nguyên chủ, không có bất cứ tình cảm gì với tên cặn bã này, sẽ không chừa mặt mũi cho ông ta.
Dựa theo kinh nghiệm mà cô tổng kết được, khi đối phó với đám người đê tiện ác độc này, cách tốt nhất là lấy độc trị độc.
Cô ngạo nghễ nhìn đối phương, một tay chống nạnh, một tay cầm gậy chỉ thẳng vào mặt ông ta tức giận mắng: "Ông không chỉ là đồ hèn nhát mà còn là một tên súc sinh, cặn bã, thứ lưu mạnh, một thằng con riêng không dám cho người ngoài biết, không tài không đức lại vô dụng, chỉ biết nịnh nọt a dua bợ đít người khác, là thứ đê tiện vô sỉ bất chấp mọi thủ đoạn để leo lên vị trí càng cao hơn."
"Mụ đĩ già nhà ông đặt tên cho ông chắc sai chút nào, Bạch Kiến Nhân, ông đúng là thứ đê tiện (1), tiện đến mức làm người ta giận sôi máu, tiện đến thần phật đều nổi điên, tiện đến mức vũ trụ này cũng không chứa chấp nỗi ông nữa rồi."
(1) Kiến Nhân và tiện nhân (đồ đê tiện) đồng âm.