"Phụt!"
Tống Thao nhịn không được cười thành tiếng.
Lục Tĩnh Xuyên và Chu Lan Bình thì còn nhịn lại được, bà mối đứng phía sau bọn họ bịt miệng nhịn cười, bà ấy cũng không thể giải thích được, nhưng cứ có cảm giác Bạch Linh Lung còn ghê gớm hơn ngày hôm qua, tài mắng chửi rõ ràng là giỏi hơn hôm qua rất nhiều.
"Bạch Linh Lung, mày có còn là người nữa không hả? Mày còn dám chỉ tay vào mặt cha mày mắng như thế, nếu biết trước mày là thứ khốn nạn như thế, lúc trước tao nên dìm mày xuống sông cho mày chết chìm luôn cho rồi." Lão già họ Bạch giận đến mức muốn nhào lên đánh cô.
Bạch Linh Lung nghe được lời này thì lại bật cười, giọng điệu cũng dịu đi vài phần: "Ông già mất nết, mụ đĩ già kia vừa mới quay về mách lẻo, chắc là còn chưa có nói với ông một vài việc nhỉ."
"Tao là ông nội của mày đó."
Lão già họ Bạch thấy cô dám gọi mình là "ông già mất nết" ngay trước mặt nhiều người như thế, giận đến mức râu dựng đứng hết cả lên.
"Ông xứng à?"
Bạch Linh Lung cười lạnh, nguyên chủ cũng không muốn nhận ông nội, cô đương nhiên lại càng sẽ không nhận.
Cô cũng không tranh cãi chuyện này với ông ta, vô cùng hào phóng nói cho ông già này biết chuyện mụ đĩ già kia giấu diếm: "Con trai cưng Bạch Kiến Nhân của ông vốn dĩ không phải là con của ông, ông ta là con hoang của mụ đĩ già tằng tịu với bà con xa nhà mẹ đẻ của bà ta mà ra, tên kia là Thiết Tam Bình."
Đùng!
Cô vừa tung tin tức này ra, giống như một quả bom nổ thẳng vào đầu lão già nhà họ Bạch, nổ tung làm hồn vía của ông ta bay hết bốn năm phần.
Cũng làm cho ba anh em nhà họ Bạch giật mình, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
"Bạch Linh Lung, mày ăn nói bậy bạ cái gì đó!"
"Mày cả ngày ở trong nhà lêu lỏng, mẹ mày còn là giáo viên nữa đó, vậy mà lại dạy dỗ mày thành..."
Người phản ứng nhanh nhất chính là Bạch Kiến Nhân, ông ta nhe răng trợn mắt quát mắng cô.
Bạch Linh Lung coi như không nghe được, trực tiếp ngắt lời ông ta: "Ông tự đái một vũng rồi soi lại bản thân mình đi, ông giống ông già mất nết này ở chỗ nào. Hình như hồi xưa khi còn trẻ ông già mất nết này còn khá thân thiết với với tên Thiết Tam Bình kia đó, ông ta nhớ rõ gương mặt của đối phương như thế nào, rốt cuộc ông là con của ai, trong lòng ông ta đều tự hiểu rõ."
"Cha."
Con cả và con thứ ba nhà họ Bạch đứng ở hai bên trái phải đỡ lấy lão già họ Bạch, hai anh em đối diện nhau, rõ ràng đều đang nghi ngờ thân thế của thằng hai nhà mình.
Bạch Kiến Nhân đúng là không giống lão già họ Bạch, nhưng mà mắt và miệng lại khá giống bà già kia, cho nên từ trước đến nay người nhà họ Bạch đều chưa từng nghi ngờ chuyện này, lão già họ Bạch cũng chưa từng hoài nghi bao giờ.
Nhưng mà giờ phút này, lão già họ Bạch bắt đầu nghi ngờ.
Thấy mấy người đứng nhiều chuyện ở bên cạnh đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, ông cụ Bạch và hai người anh em khác đều nhìn ông ta với ánh mắt khác thường, Bạch Kiến Nhân tức tối nói: "Cha, không thể tin lời nó nói được, cha đừng bị nó châm ngòi ly gián, nó đang cố ý muốn chúng ta cãi nhau xa cách đó."
"Muốn làm cho mấy người cãi nhau xa cách?"
Bạch Linh Lung cười mỉa, không chút khách sáo mà khinh thường: "Nói cứ như là nhà ông thân thiết yêu thương nhau dữ lắm vậy, một ổ toàn là lòng lang dạ sói, người nào cũng đều ích kỷ biết tính kế với nhau, tất cả đều là một đám súc sinh cặn bã độc ác như rắn rết, còn thua cả heo chó."