Chương 20: Điên cuồng trong bất lực

Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật

Sơn Quỷ Chấp Bút 15-04-2024 07:14:25

Hai người đến căn hộ 602 lục lọi khắp nơi, lấy vật chứa nước có thể sử dụng được đều lấy ra, không có thời gian chờ nước đầy, Vương Đào lại dẫn Đinh Vũ Cầm đi xuống những căn hộ khác ở tầng dưới, nhân tiện hắn còn nhắc nhở ông chú đầu hói một chút. Ông chú đầu hói cũng là người thông minh, đã đang chứa nước, có điều hắn vẫn biểu thị cảm ơn với lời nhắc nhở của Vương Đào. Bận rộn cho tới trưa, cuối cùng cũng chứa đầy nước vào tất cả các vật chứa nước trong các phòng trống, Vương Đào chuẩn bị mang theo Đinh Vũ Cầm trở về nấu cơm. "Ai nha! Ta đột nhiên nhớ tới trong nhà của ta còn chưa có chứa nước ..." Đinh Vũ Cầm đột nhiên vỗ trán một cái, trên mặt có hơi lúng túng. "... Vậy trước đi nhà ngươi đi, cơm có thể đợi một lát nữa lại làm." Thật ra thì Vương Đào cũng quên. "Cảm ơn!" Ra khỏi căn hộ 201, lúc đi tới tầng 4, Vương Đào đột nhiên nghe được có tiếng động trong căn hộ 401. Vương Đào không nói chuyện, Đinh Vũ Cầm thì vô ý thức núp ở sau lưng Vương Đào, có chút lo lắng bắt lấy góc áo của Vương Đào. Cô không biết bên trong còn có người sống sót, còn tưởng rằng bên trong có zombie. Vương Đào ra hiệu im lặng, sau đó đi tới cửa căn hộ 401 lắng nghe. Hắn mơ hồ nghe thấy một người đàn ông thấp giọng chửi bới từ bên trong, giống như là đang mắt tại sao lại mất điện, dẫn đến trò chơi của hắn cũng không chơi được nữa, nhưng sau khi chửi xong hắn lại bắt đầu khóc. Vương Đào có chút không nói nên lời, bây giờ điện là thứ hắn quan tâm sao? Tương lai làm sao sinh tồn? Đinh Vũ Cầm hiển nhiên cũng nghe được âm thanh bên trong, tuy nhiên khác với sự không hiểu của Vương Đào, cô có thể phần nào hiểu được đối phương tại sao lại nghiện game. Không phải bởi vì trò chơi chơi hay cỡ nào, mà là bởi vì hắn đã tuyệt vọng, hắn không muốn đối mặt với thế giới tuyệt vọng này, hắn đang trốn chạy khỏi hiện thực. "Nếu như không có Vương Đào, có lẽ ta cũng sẽ như vậy đi ..." Đinh Vũ Cầm cảm thấy mình có chút may mắn. "Đi thôi." Vương Đào lắc đầu, dù sao cũng là chuyện của người khác, hắn cũng không muốn quản nhiều. Đi tới tầng năm, Đinh Vũ Cầm mời Vương Đào tiến vào căn hộ của mình. "Bên trong có chút lộn xộn..." Đinh Vũ Cầm có hơi chút xấu hổ. Đây là lần đầu tiên Vương Đào đến nhà cô. Căn hộ của Đinh Vũ Cầm giống với căn hộ 602 ở tầng trên, đều là chia ra ba phòng ngủ và hai phòng khách, tuy nhiên, căn hộ của cô được trang trí ấm áp hơn và có bầu không khí sống động hơn. Ý của cô khi nói sự lộn xộn là đống đạo cụ quay phim và truyền hình chất đống trong phòng khách. "Đây đều là đồ vật làm việc của Triệu ca ngươi, hắn không cho ta thu dọn ... trong nhà có hơi lộn xộn, ngươi chớ để ý." "Không khác mấy so với căn hộ của ta." Vương Đào cười lắc đầu, nếu như không phải Đinh Vũ Cầm thu dọn giúp, nhà hắn còn lộn xộn hơn. "Trước tiên đi chứa nước đi." "Ừm." Sau một lúc bận rộn, chuẩn bị tất cả các thùng chứa có thể sử dụng được và mở vòi nước, Đinh Vũ Cầm nói với Vương Đào: "Vương Đào, ta trông là được rồi, nước đầy trong bồn tắm sẽ mất một lúc, ngươi ngồi xuống một lát đi ..." "Được." Vương Đào lên tiếng, nhưng không ngồi mà là đi lòng vòng ở trong nhà nàng. Phòng khách nhà nàng rất lớn, lấy ánh sáng rất tốt. Một khung hình lớn được treo trên tường của ghế sofa. Trong ảnh, người phụ nữ mặc váy cưới màu trắng nắm tay người đàn ông bên cạnh một cách thân mật, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, người đàn ông mặc vest trang trọng nhìn người phụ nữ một cách trìu mến, ánh mắt dịu dàng như nước... Dưới ánh nắng rực rỡ, cả hai dường như đang tỏa sáng. Những người trên không ai khác chính là Đinh Vũ Cầm và Triệu Nguyên chồng của cô. Bên ghế sofa có một chiếc giá treo quần áo đặt trên sàn, trên đó có treo một chiếc váy cưới áo ống màu trắng. Kiểu dáng này giống váy cưới của Đinh Vũ Cầm trong ảnh, hoặc chính là cùng một bộ, người giàu mua váy cưới mình thích là chuyện rất bình thường. Vương Đào nhìn bức ảnh một chút rồi lại nhìn chiếc váy cưới. Nghe nói người ngực nhỏ không thể mặc loại váy cưới này, hắn luôn cảm thấy một số bộ phận của Đinh Ngọc Cầm trong ảnh có dấu vết 'P', tuy nhiên đáng tiếc, hắn không có cách nào để chứng minh. "Vương Đào, ta lấy cho ngươi cốc nước!" Đinh Vũ Cầm từ phòng vệ sinh đi ra, cô cảm thấy mời Vương Đào vào nhà mà ngay cả một ly nước cũng không có vậy có chút không thích hợp cho lắm. Tuy rằng đây đã là tận thế, nhưng dù sao thì thời gian cũng rất ngắn ngủi nên cô vẫn giữ được phép lịch sự trước đây. Đợi đến khi Đinh Vũ Cầm bưng ly nước tới, Vương Đào đột nhiên hỏi: "Triệu ca trước đó đã liên hệ với chị dâu rồi đi, hắn sao rồi?" "Hắn ... hắn chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều!" Nhắc đến chồng mình, trên mặt Đinh Vũ Cầm chợt hiện lên một tia buồn bã. "Sáng sớm hôm đó hắn đi làm ở thành phố điện ảnh, sau khi virus bùng phát, hắn liên tục gửi tin nhắn cho ta, bảo ta kiên trì chờ cứu viện, kết quả là một ngày trước khi Internet bị cắt, cuối cùng mới không có tin nhắn của hắn, ta gửi tin nhắn như thế nào cũng không thấy trả lời ... ô ô ..." Nói đến chỗ thương tâm, Đinh Vũ Cầm ôm mặt khóc thút thít. "Triệu ca ở hiền tự có trời giúp, có lẽ hiện tại là an toàn, không trả lời tin nhắn của ngươi chỉ là bởi vì điện thoại di động của hắn hết pin, chị dâu, ngươi cũng không cần quá lo lắng ..." Vương Đào an ủi. "Ai, không thể nào, khi đó hắn nói với ta, hắn mượn được sạc pin dự phòng, không tin ngươi xem ..." Đinh Vũ Cầm vừa lau nước mắt vừa lấy điện thoại di động của mình ở trên bàn ra. Mặc dù hiện tại Internet đã bị ngắt kết nối nhưng phần mềm trò chuyện này có thể xem các bản ghi trò chuyện cục bộ. Nhưng sau khi lật qua lịch sử trò chuyện, cô đột nhiên đỏ mặt và lại cất điện thoại đi. "Khục, lịch sử trò chuyện bị xóa rồi ... thôi, ta đi xem nước đã đầy hay chưa." Đinh Vũ Cầm lau nước mắt, nhanh chóng rời đi trong đôi giày thể thao màu trắng hồng. Cô ta hiển nhiên là đang nói láo, nhưng Vương Đào cho rằng giữa cô và Triệu Nguyên có một số lời nói riêng tư, không thích hợp cho người ngoài nhìn thấy nên cũng không để ý. Nhưng trên thực tế, trong lịch sử trò chuyện giữa Đinh Vũ Cầm và Triệu Nguyên, Triệu Nguyên đã nói điều gì đó có liên quan tới Vương Đào, đồng thời không hay cho lắm, Đinh Vũ Cầm cũng không dám để cho Vương Đào xem, không phải vậy nếu như làm cho Vương Đào mất hứng, không chiếu cố cô nữa vậy cô chỉ có nước chờ chết ... Thời điểm ngày tận thế đến, Triệu Nguyên không về được, chỉ có thể vừa an ủi Đinh Vũ Cầm vừa nghĩ biện pháp, sau đó Triệu Nguyên thăm dò được chuyện Vương Đào còn ở nhà từ trong miệng người sống sót khác. Đơn thuần về tố chất thân thể thì đàn ông chắc chắn sẽ có ưu thế hơn so với phụ nữ, ở trong hoàn cảnh hỗn loạn, có đàn ông bên cạnh chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, đặc biệt là Vương Đào thân thể vốn khỏe mạnh, nhìn vào là không dễ chọc. Hai vợ chồng bọn họ với Vương Đào là hàng xóm, quan hệ với Vương Đào không nói tốt bao nhiêu, nhưng tối thiểu không kém. Thế là Triệu Nguyên lập tức gửi tin nhắn cho Vương Đào, hy vọng Vương Đào có thể chăm sóc Đinh Vũ Cầm một chút, chờ hỗn loạn qua đi, hắn nhất định sẽ cảm tạ Vương Đào. Kết quả Vương Đào không phản hồi lại một tin nhắn nào. Ở vào lúc tận thế bộc phát, có một câu nói phổ biến được lưu hành trong một số nhóm nhỏ - người có tố chất thân thể càng tốt, càng không dễ bị lây nhiễm virus, người có tố chất thân thể càng kém, càng dễ bị lây nhiễm. Sau khi Vương Đào nhìn thấy câu nói không có một chút căn cứ nào này ở trên mạng, hắn không phải là rất đồng ý, ngược lại hắn cảm thấy, đây là một trong những cái cớ để một số người vứt bỏ người già và trẻ em mà biện thành. Nhưng hắn tin hay không không sao cả, người khác tin là được, ví dụ như Triệu Nguyên là tin. Cho nên, Triệu Nguyên nghi ngờ Vương Đào cố ý không trả lời tin nhắn của hắn, Vương Đào không muốn giúp vợ của mình. Đương nhiên, nghi ngờ là nghi ngờ, Triệu Nguyên tiếp tục gửi tin nhắn cho Vương Đào, hơn nữa cũng đều là khách khí cả. Nhưng trong lúc Triệu Nguyên nhắn tin nói chuyện với Đinh Vũ Cầm thì đều là đủ các loại chửi mắng với Vương Đào, nói đủ thứ điều không hay về Vương Đào, sau đó gọi Vương Đào là chỉ để cho đẹp... Đây thật ra là một loại biểu hiện của sự điên cuồng trong bất lực. Triệu Nguyên rất yêu vợ, không muốn vợ mình bị tổn thương. Nhưng than ôi, hắn chẳng thể làm gì được.