Chương 174: Dương Chưởng quỹ, ngươi có nhớ ta không? (1)

Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

341 Nhân 10-09-2024 20:16:34

- Chi Vận sư tỷ, nhìn xem, đây là Linh thủy! Tú Tú chỉ vào máy Linh thủy bên cạnh nói. - Cái gì? Linh thủy? Mấy người tiếp tục trợn mắt há mồm. - Sư huynh, hay là chúng ta cũng thử xem sao? Trương Hiền nhìn về phía Hoàng Xương hỏi. - Nhìn dáng vẻ của Chi Vận sư tỷ, Coca này hẳn là rất ngon. Cho dù có khó uống cũng không sao, dù gì nó cũng có thể tăng cường sức mạnh cơ thể. Còn có Linh thủy nữa, ta còn chưa được nếm thử Linh thủy bao giờ! Lương Thế Hữu cũng nhìn về phía Hoàng Xương. - Vậy chúng ta thử xem sao, ta tin tưởng đồ vật trong tiệm này chắc chắn là thật. Hoàng Xương cũng muốn thử xem Coca này có tác dụng gì và mùi vị ra sao! Ngay khi mấy người bọn họ đang uống nước ở trước máy bán nước tự động, Sở Mộng Vân đi tới ngồi đối diện Dương Phong. - Bọn họ đều gọi ngươi là Dương chưởng quỹ, ta cũng có thể gọi như vậy sao? Sở Mộng Vân vuốt ve tóc mai, mỉm cười e thẹn nói với Dương Phong. Dương Phong nhìn Sở Mộng Vân, quả thật không thể không thừa nhận, Sở Mộng Vân này đúng là một tuyệt sắc giai nhân, dung nhan khuynh quốc khuynh thành như vậy, dù ở thời đại nào, nơi nào, đều xứng đáng với danh xưng hồng nhan họa thủy! - Có thể. Dương Phong thản nhiên nói hai chữ, trong lòng thầm nghĩ: Nữ nhân này chắc chắn có vấn đề về đầu óc, không gọi ta là Dương chưởng quỹ chẳng lẽ gọi là gì? Gọi là A Phong sao? Thật buồn nôn! Sở Mộng Vân thấy Dương Phong không có bất kỳ biểu hiện gì, trong lòng có chút khó chịu, chẳng lẽ nhan sắc của ta không lọt vào mắt hắn sao? Bất quá, nàng vẫn dùng giọng nói êm ái như nước suối nói: - Dương chưởng quỹ, ta là Sở Mộng Vân, ngươi có thể gọi ta là Mộng Vân, cũng có thể gọi ta là Tiểu Vân. Nói xong Sở Mộng Vân còn có chút e thẹn. Hừ... Nữ nhân này muốn làm gì? Ta không chỉ biết nàng tên là Sở Mộng Vân, còn biết nàng là cảnh giới Võ Đế, còn dùng bí pháp che giấu tu vi thành Võ Vương. - Chuyện này... Không ổn lắm đâu, chúng ta mới gặp lần đầu, không nên gọi thân mật như vậy, ta vẫn nên gọi nàng là Sở cô nương thì hơn. - Không có gì là không ổn cả, tên gọi mà, chính là để cho người ta gọi, gọi là Sở cô nương xa lạ quá, cứ gọi ta là Mộng Vân đi! Sao tên họ Dương này lại không hiểu chuyện như vậy? Ta đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, còn giả vờ không biết. - Ta vẫn nên gọi là Sở cô nương, không biết Sở cô nương có chuyện gì? Dương Phong thầm nghĩ, rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì? Chẳng lẽ có âm mưu gì chăng? Nghe Dương Phong không có ý thay đổi cách gọi, Sở Mộng Vân thầm mắng trong lòng, tên này đầu óc có vấn đề à? Bị cửa kẹp hay bị ma thú dẫm rồi sao mà không biết điều như vậy! Triệu Kính Chi cùng những người khác trố mắt há mồm, nữ nhân vừa xuất hiện không lâu xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành này có ý gì với Dương chưởng quỹ sao? Lúc này Sở Mộng Vân khẽ chớp đôi mắt đẹp, động lòng người, nhất cử nhất động đều toát ra mị lực vô hạn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nói: - Dương chưởng quỹ, ngươi thấy ta đẹp không? Giọng nói vừa yêu kiều vừa quyến rũ, vừa dịu dàng vừa mê hoặc, tựa như hoàng oanh hót vang, như hoa lan trong thung lũng, thanh thúy êm tai nhưng lại uyển chuyển nhu hòa; Nghe kỹ lại như tiếng suối róc rách, như gió thổi qua hàng liễu, vừa êm ái vừa mê đắm; Lắng nghe thật kỹ, chỉ cảm thấy tâm hồn thư thái, sóng yên biển lặng, khiến người ta chìm đắm không muốn thoát ra! Đương nhiên, đó là cảm nhận của những người khác, còn Dương Phong dường như không bị ảnh hưởng, nhướng mày, đưa tay gõ nhẹ lên bàn. Những người bị mê hoặc bỗng giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh táo lại thì lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, không ngờ bản thân lại bị nữ nhân này mê hoặc! - Nữ nhân, nàng muốn câu dẫn ta sao? Lần này ta tha cho nàng, còn có lần sau... Dương Phong nhìn Sở Mộng Vân, thản nhiên nói. Tuy không nói hết câu, nhưng ai cũng hiểu ý tứ của hắn. Lúc này, khóe miệng Sở Mộng Vân chảy ra một tia máu tươi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, thân thể run rẩy. Vừa rồi, khi Dương Phong gõ tay xuống bàn, trong nháy mắt Sở Mộng Vân như nghe thấy tiếng sấm nổ vang trời, thiếu chút nữa hồn phi phách tán. - Đa tạ Dương chưởng quỹ hạ thủ lưu tình, Mộng Vân không dám nữa! Sở Mộng Vân đứng dậy, loạng choạng suýt ngã, cúi đầu nói với Dương Phong. - Ta mặc kệ quá khứ, hiện tại hay tương lai các ngươi muốn làm gì. Nhưng nếu dám gây sự ở gần cửa tiệm của ta, hậu quả thế nào hẳn ngươi rõ! Dương Phong liếc mắt nhìn Sở Mộng Vân, nói. - Mộng Vân không dám! Sở Mộng Vân lúc này ngay cả cử động cũng không dám, sợ chỉ cần động một chút, Dương Phong sẽ lập tức diệt nàng. ... - Ừm, đi đi! Dương Phong cũng nhìn ra suy nghĩ của Sở Mộng Vân, phất tay áo. - Vậy Mộng Vân xin phép cáo lui trước! Nói xong, nàng bước chân có chút loạng choạng đi ra khỏi cửa tiệm. Dương Phong bưng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ như những văn nhân nhã khách đang thưởng thức hương vị của trà. Vị trà vẫn vậy, uống một hơi hay nhấp từng ngụm nhỏ đều không khác biệt, xem ra cảnh giới của bản thân vẫn chưa đủ.