Thiếu niên xấu hổ gật đầu, trong mắt tràn đầy oán độc, nói:
- Sư tôn, chính là cửa tiệm này, nếu không phải chưởng quỹ kia ỷ vào có ma thú Nhân giai ức hiếp chúng ta, đồ nhi sao có thể thua một tên phàm nhân được?
Nghe vậy, lão giả khẽ - ừm- một tiếng, đối với thiếu niên này, lão vẫn rất tin tưởng, hắn ta không chỉ có thiên phú tu luyện hơn người, mà ngộ tính cũng rất cao, tuổi còn trẻ đã có tu vi Võ Linh đỉnh phong, năm nay còn được dẫn đội tham gia vòng loại Võ Đạo Hội Thanh Tú, toàn bộ tông môn đều rất coi trọng hắn ta.
Đương nhiên, đây chỉ là một phần, điều quan trọng là hắn ta còn có thiên phú luyện đan không tệ, đây mới là lý do lão giả đặc biệt hài lòng với đồ đệ này.
Lần này, lão dẫn theo một số đệ tử đến Huyễn Nguyệt Ma Lâm lịch lãm, không ngờ ba tên đồ đệ của lão lại bị thương không nhẹ, thậm chí còn có một tên bị trọng thương, sau khi biết được nguyên nhân, lão tức giận đến mức suýt chút nữa thổ huyết.
Ở cái nơi nhỏ bé như Thiên Phong Thành này, vậy mà lại có kẻ không nể mặt Tử Đan Huyền Tông bọn họ? Hơn nữa, sau khi thiếu niên tự báo gia môn, đối phương không những không sợ hãi mà còn được nước lấn tới, thật sự là không thể nhịn được nữa.
Vì vậy, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho những người khác, lão liền dẫn theo thiếu niên đến đây đòi lại công bằng, nhân tiện cũng muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào, lại dám xem thường Tử Đan Huyền Tông như vậy, còn có loại đan dược kia, rốt cuộc là thần kỳ đến mức nào.
- Xem ra việc buôn bán của cửa tiệm này rất phát đạt, có rất nhiều người đang xếp hàng.
Lão giả nhìn ba hàng người dài dằng dặc trước cửa tiệm, nói.
- Sư tôn, người xem, tên kia, kẻ đang nằm trên chiếc ghế kỳ quái kia chính là chưởng quỹ, còn con ma thú kia đang nằm cạnh cửa.
- Đi, chúng ta qua đó.
Lão giả nói xong liền dẫn đầu đi về phía cửa tiệm.
Nhìn theo bóng lưng lão giả, khóe miệng thiếu niên hiện lên một tia cười lạnh, đột nhiên, hắn ta như nhớ ra điều gì đó, liền mở miệng nhắc nhở:
- Sư tôn, chuyện đan phương mà lần trước đồ nhi nói với người...
Nghe vậy, lão giả khựng lại một chút, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu đan dược của hắn thật sự thần kỳ như lời ngươi nói, ta nhất định sẽ lấy cho bằng được, hơn nữa, đối với tông môn mà nói, đây cũng là một chuyện tốt.
Nói xong, lão giả không nói thêm gì nữa, sải bước đi về phía cửa tiệm.
- Chưởng quỹ, đã lâu không gặp.
Trần Vĩnh Phi cười lạnh nói:
- Để ta giới thiệu một chút, đây là sư tôn của ta, trưởng lão của Tử Đan Huyền Tông. Lần này đến đây, chúng ta muốn hỏi xem, ngươi có bán đan phương hay không?
Có người nhận ra Trần Vĩnh Phi, lần trước bị Hổ Thiên Thiên đánh cho một trận nhừ tử, lần này lại gọi người nhà đến, xem ra là muốn trả thù.
Nhưng mà... Hắc hắc... Lần này có trò hay để xem rồi!
Dương Phong đặt ngón tay lên trên gọng kính, chậm rãi kéo xuống, để lộ ra đôi mắt sắc bén, nhìn Trần Vĩnh Phi và lão giả bên cạnh hắn.
Hắn dùng giọng điệu khinh thường nói:
- Ồ, vậy mà lại đi gọi phụ huynh đến thật, hắc hắc, đừng nói là sư tôn ngươi, cho dù là sư tổ tông nhà ngươi bò từ trong mộ ra, đứng trước mặt ta, ta cũng không bán.
- Ngươi... Sư tôn, người xem, hắn dám nói chuyện với chúng ta như vậy!
Trần Vĩnh Phi tức giận đến mức méo cả miệng, run rẩy đưa tay chỉ vào Dương Phong, nói với lão giả.
Mọi người đứng xem xung quanh nghe vậy thì phì cười, Dương chưởng quỹ lại phun lời độc chết người không đền mạng nữa rồi. Mọi người cố nhịn cười, tiếp tục xem kịch hay.
Những người trong tiệm nghe thấy tiếng động cũng đi ra xem.
Lão giả phất tay áo, sau đó cười nhạt một tiếng, nói:
- Không biết chưởng quỹ xưng hô thế nào, đến từ nơi nào? Là người của thế lực nào?
Nhìn biểu hiện của hai người, Dương Phong bĩu môi nói:
- Dương Phong, đến từ Đông Thổ Đại Đường, vô môn vô phái.
Nghe vậy, hai mắt lão giả sáng lên, không có thế lực chống lưng? Có ma thú Nhân giai làm thuộc hạ? Có đan dược thần kỳ như vậy? Sao có thể không có thế lực chống lưng được chứ? Rõ ràng là giả dối! Nghĩ đến đây, lão giả lại nói:
- Nếu đã như vậy, không biết Dương chưởng quỹ có hứng thú gia nhập Tử Đan Huyền Tông chúng ta hay không? Ta là trưởng lão luyện đan của tông môn, có chút quyền lên tiếng, chỉ cần Dương chưởng quỹ đồng ý gia nhập Tử Đan Huyền Tông, ta đảm bảo, ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ như một vị trưởng lão.
Vừa dứt lời, Trần Vĩnh Phi lập tức á khẩu không nói nên lời, không phải nói đến đây giúp hắn ta báo thù sao? Sao tự dưng lại muốn lôi kéo Dương Phong gia nhập tông môn?
Dương Phong nghe vậy, thản nhiên đeo kính râm lên, nói:
- Gia nhập Tử Đan Huyền Tông các ngươi thì thôi đi, ta quen sống tự do tự tại rồi, không chịu nổi những quy củ gò bó của tông môn, ta chỉ muốn ở đây, sống một cuộc sống bình dị.
- Vậy thì thật đáng tiếc, lần này đến đây, ta muốn hỏi Dương chưởng quỹ một chút, rốt cuộc mấy tên đồ đệ bất tài của ta đã đắc tội gì với ngươi mà bị ngươi đánh thành trọng thương? Trong lòng lão giả dâng lên một tia thất vọng, giọng điệu cũng trở nên bức người.