- Ta nói Tần Anh, ngươi ở đó được ý cười cái gì?
Lúc này, một giọng nói từ trong cửa tiệm truyền đến. Dương Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn người từ cửa tiệm đi vào. Đi đầu là Triệu Kính Chi và Lý Tú Ngưng, hai người phía sau hắn không quen biết, những người quen biết đều cảm thấy rất kinh ngạc.
- Ta nói lão gia tử, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi!
Trong lời nói của Tần Anh lộ ra vẻ kinh hỉ.
- Thái gia gia, người đến rồi!
Tần Càn vô cùng hưng phấn chạy tới.
- A, vị này là Sở Vương?
Nghe hai người xưng hô, mọi người liền biết người này hẳn là Sở Vương.
Sở Vương Tần Minh hôm nay rốt cuộc cũng đã đến. Lần trước, khi Tần Anh và Tần Càn viết thư, đã nói muốn Sở Vương mang theo kim tệ tới mua mấy món đồ kia, chẳng qua mấy ngày, Sở Vương đã đến.
- Bái kiến Sở Vương!
Mọi người cùng tới bái kiến Sở Vương.
- Ha ha, mọi người miễn lễ, miễn lễ! Tần Minh khoát tay để mọi người đứng dậy, rất có phong thái.
- Quả nhiên thần kỳ!
Bước vào trong tiệm, nhìn không gian bên trong, cùng với một ít vật phẩm khó hiểu, Tần Minh không khỏi cảm thán một câu.
Mặc dù Tần Anh đã giới thiệu sơ qua cho hắn trong thư, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khác biệt rất nhiều.
- A!! Ý thức thể?
Nhìn thấy Trần Lâm bên cạnh quầy, Tần Minh không khỏi run rẩy. Đây chính là ý thức thể trong truyền thuyết sao? Trong thư Tần Anh gửi cho hắn không hề nhắc đến điều này, điều này khiến hắn cảm thấy cửa tiệm này càng thêm sâu không lường được!
Trần Lâm thấy Triệu Kính Chi mang theo hai người đi vào liền gật đầu, xem như chào hỏi.
- Ta là nhân viên của cửa tiệm Có Duyên Đến, có thắc mắc gì, cứ việc hỏi ta!
Trần Lâm nói với Tần Minh.
Đúng lúc này, tiếng cười đắc ý của Tần Anh vang lên. Hắn cũng muốn biết vì sao Tần Anh lại đắc ý như vậy, rốt cuộc rút được phần thưởng gì.
Tần Minh nhìn mọi người, thấy có một bóng dáng quen thuộc, liền cười nhạt nói: - Ngươi chẳng phải là tiểu tử Hứa gia sao? Sao ngươi cũng ở đây? Không ở Học Văn Quán à?
- Bẩm Vương gia, chính là tiểu tử. Mấy hôm trước, Càn thiếu gia nói cho tiểu tử biết, nơi này có một cửa tiệm thần kỳ, có thể có vật phẩm giúp tiểu tử tiếp tục tu luyện, nên tiểu tử liền đến đây xem thử. Cũng may nhờ Càn thiếu gia báo trước, hiện tại tiểu tử đã có thể tiếp tục tu luyện rồi!
Hứa Nguy cung kính nói với Tần Minh, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ cảm kích đối với Tần Càn.
- Ra là vậy, xem ra trời không tuyệt đường người!
Tần Minh gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, bèn hỏi tiếp:
- Đúng rồi, vừa rồi các ngươi nói rút trúng thưởng là có ý gì?
- Thái gia gia, để cháu nói cho người nghe, chính là cái máy rút thưởng này...
Tần Càn dẫn Tần Minh đến trước máy rút thưởng, giới thiệu qua về nó cho Tần Minh.
Nghe xong, nhìn những phần thưởng trên máy, Tần Minh cũng cảm thấy ngứa ngáy tay chân, muốn chơi thử vài lần xem vận may của mình thế nào!
Con trai hắn có thể rút được Huy Chương Tụ Linh, hắn đường đường là cha, chẳng lẽ vận may còn kém hơn cả con trai?
Nhưng lúc này, Tần Anh ở bên cạnh lên tiếng:
- Ta nói lão gia tử, người đến đây không phải là để rút thưởng, đừng quên chính sự.
Nghe vậy, mọi người mới nhớ ra mục đích Sở Vương đến đây là gì.
- Dương chưởng quỹ, Dương chưởng quỹ, có buôn bán lớn đây! Chúng ta muốn mua đồ!
Tần Càn đột nhiên lên tiếng gọi với ra khu vực nghỉ ngơi của Dương Phong.
Dương Phong liếc mắt, gọi cái gì mà gọi? Hắn đâu phải điếc, cần gì phải lớn tiếng như vậy?
Dương Phong đi trở lại quầy, vật phẩm được đặt trong tủ, chỉ có hắn mới có thể lấy ra, Trần Lâm không có quyền hạn đó, cho nên những thứ này vẫn phải để hắn tự mình ra mặt.
Tần Minh đặt ba, bốn cái túi trữ vật lên quầy, nói:
- Dương chưởng quỹ, chúng ta muốn mua Tụ Linh Trận và Tứ Tượng Thiên La Pháp!
- Oa!!!
Mọi người đều biết lần này Sở Vương đến là vì hai món đồ này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy có người muốn mua, mọi người vẫn không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Hai món đồ này có giá hơn chín ngàn vạn kim tệ, quả nhiên nội tình của hào tộc không phải tầm thường!
Dương Phong lấy trận bàn Tụ Linh Trận và chiếc hộp đựng Tứ Tượng Thiên La Pháp từ trong tủ ra, đặt lên quầy.
- Dương chưởng quỹ, cái này sử dụng như thế nào?
Tần Minh nhìn trận bàn trên quầy, không biết nên sử dụng như thế nào.
Hắn chưa từng nghe nói đến Tụ Linh Trận bao giờ, nên khi nhìn thấy trận bàn này, hắn không biết phải làm sao. ...
Dương Phong chỉ vào một cái nút ở giữa trận bàn, nói:
- Đây là nút khởi động của trận bàn, chỉ cần ấn vào đây, trận pháp sẽ tự động khởi động. Thời hạn là mười năm, mười năm sau, trận pháp sẽ dần dần mất đi hiệu lực.
Đây là điều Dương Phong vừa mới biết được từ hệ thống. Trận bàn này mười năm sau sẽ dần dần mất đi hiệu lực.
Sau đó, hắn lại chỉ vào chiếc hộp đựng Tứ Tượng Thiên La Pháp, nói:
- Còn Tứ Tượng Thiên La Pháp này là võ kỹ vượt qua Thiên phẩm, bên trong chỉ có một khối ngọc giản, chỉ cần dùng ý thức thâm nhập vào trong ngọc giản là được.
- A!! Hiệu lực mười năm? Vậy cũng quá lời rồi! Sở Vương phủ là hào tộc của Đại Thiên Tần đế quốc, chút tiền ấy đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào chín con trâu rụng một cọng lông!