- Trọc lãng ngập trời-
Đúng lúc đó, Ngụy Thư Tuấn xuất hiện sau lưng Hoàng Long, một chiêu - Trọc lãng ngập trời- đánh thẳng vào lưng Hoàng Long, khiến Hoàng Long bị đánh bay khỏi võ đài, trên không lại phun một ngụm máu rồi mê man. May mà Ngụy Thư Tuấn dùng vỏ kiếm, nếu dùng lưỡi kiếm thì cái mạng nhỏ của Hoàng Long đã xong đời.
- Ôi trời, lão huynh thật biết chọn thời điểm!
Lưu Bằng kinh ngạc nói.
- Haha, vẫn là các ngươi tài giỏi, tại hạ bội phục không thôi!
Ngụy Thư Tuấn chắp tay với nhóm Lưu Bằng.
- Vẫn không bằng Ngụy huynh đâu!
- Nhã Phương!!!
Ngụy Thư Tuấn gọi một câu với Triệu Nhã Phương, trao một ánh mắt, rồi lại trao một ánh mắt cho mấy người dưới võ đài.
Trên võ đài, dưới võ đài lại đồng loạt vang lên câu - Hồ Thiên Ba cất cánh, Hồ Ngô cất cánh, a a a !
Sau khi hô xong, Ngụy Thư Tuấn cũng không thách đấu gì Võ Tam Tư, trực tiếp nhảy xuống võ đài. Thiên Phong Thành bọn họ ăn thịt, cũng phải để lại chút canh cho người khác chứ?
Đến đây, vòng ba của nhóm ba kết thúc, Triệu Nhã Phương và Võ Tam Tư vào top mười!...
Đến đây, trận đấu của tiểu tổ thứ ba kết thúc, Triệu Nhã Phương và Võ Tam Tư tiến vào top 10!
- Nhã Phương, chúc mừng muội tiến vào top 10!
- Ha ha, tỷ tỷ, tỷ cũng vào top 10 rồi! Ngụy Thư Di và Triệu Nhã Chi vui vẻ chạy đến nắm tay Triệu Nhã Phương.
- Đều là Thư Tuấn ca ca nhường cho muội đó!
- Ha ha, Thư Tuấn huynh, trận đấu vừa rồi của huynh thật sự đặc sắc, cười đến nỗi bụng ta bây giờ vẫn còn đau. Trần Thị Phi vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt, đó là do cười quá nhiều.
- Hi hi, đúng vậy, muội cũng suýt cười chết! Ngụy Đình Đình cũng phụ họa theo. Vừa rồi ở dưới lôi đài, tiếng cười của nàng và Triệu Nhã Chi là lớn nhất, nếu không phải e ngại mình là nữ hài tử, nàng đã sớm nằm lăn ra đất mà cười rồi.
- Tên kia cũng có chút thực lực, chỉ là đầu óc có chút không đủ dùng! Triệu Trường Thanh vừa nói vừa đưa tay chỉ vào đầu mình.
- Ha ha... Nhưng mà tâm lý của hắn cũng coi như không tệ, ít nhất lúc đó không tức đến ngất xỉu. Ngụy Thư Tuấn cũng nín cười nói.
- Này này, các vị ca ca tỷ tỷ, vừa rồi mọi người hô cái gì cất cánh, cái gì cho là có ý gì vậy?
Lưu Bằng tò mò hỏi.
- Ngươi mới là tỷ tỷ, cả nhà ngươi đều là tỷ tỷ, hừ! Ngụy Đình Đình bĩu môi, nàng còn nhỏ như vậy, sao có thể gọi là tỷ tỷ chứ.
- Vậy... Vậy gọi là muội muội? Lưu Bằng ngây người hỏi.
- Phốc phốc!!
- Ha ha!!
- Ngươi thật thú vị, còn muội muội... Ha ha... -
Triệu Nhã Chi, Ngụy Đình Đình, Triệu Nhã Phương bị cách gọi của Lưu Bằng chọc cười.
- Cái này... -
Lưu Bằng cũng không biết nên gọi là gì cho phải, chỉ biết gãi đầu cười ngượng ngùng.
- Ha ha, để ta giới thiệu cho các ngươi một chút, tại hạ Ngụy Thư Tuấn, đây là Trần Thị Phi, Triệu Trường Thanh... Ngụy Thư Tuấn giới thiệu cho mấy người Lưu Bằng về phía bọn họ.
- Ha ha, tại hạ Lưu Bằng, đến từ Thiên Lạc thành.
- Ta tên là Hoàng Khánh đến từ Thiên Dương thành. Ăn dưa số một giới thiệu.
- Các vị huynh đệ, ta đến từ Thiên Ninh thành, Từ Ba đây. Ăn dưa số hai giới thiệu.
Ăn dưa số ba nói tiếp: - Ta là Chấn Tập, đến từ phủ thành bản địa, sau khi trận đấu này kết thúc, mời các vị bằng hữu đến tửu lâu của tại hạ, tại hạ mời mọi người ăn một bữa.
Trải qua một phen giới thiệu, mấy người cũng thân thiết hơn, Ngụy Thư Tuấn giảng giải cho bọn họ lai lịch của khẩu hiệu này, nói sau khi trận đấu kết thúc, nếu như bọn họ không chê thì dẫn bọn họ đi gặp vị cao nhân kia, một thân năng lực này của bọn họ đều là do vị cao nhân kia mang đến.
Nghe xong, bốn người lòng ngứa ngáy, nói đến lúc đó nhất định phải đi theo Ngụy Thư Tuấn đến Thiên Ba hồ xem sao.
- Trường Thanh huynh đệ, phủ chủ nói huynh đã được định sẵn là quán quân của lần tỷ thí này, thực lực của huynh chắc chắn là mạnh nhất. Bất quá, ta xem qua mấy trận đấu của huynh, huynh có một khuyết điểm. Lúc này, Từ Ba cùng khu lên tiếng.
- Ồ? Khuyết điểm gì? Triệu Trường Thanh cũng tò mò, bản thân hắn cũng không phát hiện ra mình có khuyết điểm gì. Những người khác cũng nghi hoặc, nhao nhao nhìn về phía Từ Ba.
- Không đủ bá khí, quá mức ôn nhuận như ngọc! Từ Ba mạnh mẽ nói.
- Bá khí?
Triệu Trường Thanh ngẫm nghĩ trong đầu bá khí hẳn là bộ dạng gì.
- Muốn bá khí, ví dụ như lát nữa huynh vừa lên liền chỉ vào tám người kia nói, các ngươi cùng lên đi. Như vậy là đủ bá khí rồi. Lưu Bằng đưa ra một chủ ý cho Triệu Trường Thanh.
- Các ngươi, cùng lên đi? Triệu Trường Thanh lại nghĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười.
- Cái này không tệ!
Hoàng Khánh cũng đến nói: - Ha ha, còn có thể nói những câu như trời có bỏ ta, ta lật trời, đời phụ ta, ta diệt đời. Cái gì mà ông trời thuận ta thì sống, ông trời nghịch ta thì chết, vân vân, nghe bá khí vô cùng!