Quyển 7 - Chương 983: Đầu hàng nhục nhã

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Phong Lăng Thiên Hạ 03-07-2023 11:39:06

Không ngừng có người tuần tra bên ngoài, một số lửa thiêu không tới thì trực tiếp nhấc lên ném vào trong biển lửa, gia tăng tốc độ thiêu đốt. Một thứ mùi thịt cháy đặc biệt dần dần tràn ngập toàn bộ phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh. Tin tưởng chẳng bao lâu nữa, thứ mùi này sẽ tràn ngập toàn bộ Trung Đô thành. Trên thực thế, giờ phút này trong Trung Đô thành, đã có không ít người đã ngửi được: "Thời tiết quỷ quái thế này, thế nào lại có người nướng thịt? Mùi vị thế nào lại quái như vậy?" Ngoài thành, bất kể là chấp pháp giả hay là người của cửu đại gia tộc trên tường thành, ai nấy đều vẻ mặt trầm trọng nhìn ánh lửa ngập trời. Chẳng phân biệt địch ta, hôm nay cùng hóa thành tro tàn! Chiêu này của Pháp Tôn không thể nghi ngờ là rất độc, nhưng cũng rất rõ ràng. Hơn nữa, hành động này tựa hồ còn có ý tứ khác. Nhưng hiện giờ mọi người đều đã đỏ mắt lên rồi, nào còn chú ý tới những cái khác. Trên chiến trường, công cuộc tiêu hủy thi thể đã kết thúc. Hai vị chí tôn bát phẩm cùng vậ chưởng, đẩy mạnh ra. Ầm một tiếng, trên mặt đất, bất kể là máu loãng hay là nước mưa, cùng với lớp đất sâu nửa tấc đã bị bóc ra. Tựa như một cái sân khấu lớn, bị người ta bóc đi toàn bộ. Hai người hét lớn một tiếng, lại cùng phát lực. Vù một tiếng, tất cả nước mưa máu loãng, đều bị cái sân khấu kia nhấc bổng lên, ném bay qua đỉnh núi. Bên kia núi, nháy mắt đã truyền tới tiếng nổ ầm ầm kịch liệt tựa như trời sập đất nứt. Tiếp đó, mấy vị chí tôn lại liên tiếp xuất thủ, chỉ trong vài cái nháy mắt thời gian, toàn bộ vùng đất bởi vì đại chiến mà hầm hố lỗ chỗ, không ngờ đã khôi phục bằng phẳng như bình thường. Hơn nữa, ngay cả nước đọng lúc trước cũng không còn lại bao nhiêu, trong cơn mưa vẫn rơi như trút nước, không ngờ tạo thành một khoảng đất khô ráo hiếm thấy. Chí tôn chi lực, có thể rời sơn đảo hải. Vừa rồi, một câu này đã được chứng thực hoàn toàn. "Đội ngũ vừa chiến đấu lui về nghỉ ngơi. Mấy ngày trước diệt Trần gia là ai?" Pháp Tôn hạ lệnh: "Tiến lên xuất chiến, ứng chiến Trần Nghênh Phong!" "Vâng!" Chẳng mấy chốc Trần Nghênh Phong đã tiến tới trận tiền song phương, mắt thấy song phương rơi vào thời điểm vi diệu, chuẩn bị động thủ, Trần Nghênh Phong đột nhiên giơ tay hét lớn: "Chậm đã! Ta có chuyện muốn nói! Pháp Tôn đại nhân, không biết có thể nói chuyện một chút không?" Trong lúc nhất thời, song phương đều ngơ ngẩn. Đến lúc này rồi mà vẫn còn phải nói chuyện sao? Đối diện với tử địch cường thù đã diệt hậu nhân ngươi, hủy gia viên của ngươi, không ngờ còn muốn nói chuyện? ! Còn có thể nói cái gì? Trên tường thành, Dạ Trầm Trầm nhíu mày: "Song phương đã thành tử địch, còn gì để nói chứ? Hiện tại, vô luận thế nào Pháp Tôn cũng không thu tay nữa, còn có thể khuyên nhủ hắn sao?" Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ một tiếng: "Có lẽ... bên trong còn có biến số... Trần Nghênh Phong, vị tất đã muốn khuyên nhủ..." "Biến số?" Dạ Trầm Trầm nhíu mày, đột nhiên giận dữ: "Ý của ngươi là Nghênh Phong không phải muốn khuyên nhủ Pháp Tôn, mà là muốn đầu hàng Pháp Tôn? Làm sao ngươi dám nói như vậy, dám nghĩ như vậy? Cái gọi là võ giả, tất phải có khí khái! Huynh đệ ta tuyệt không phải loại người như vậy!" Đệ Ngũ Khinh Nhu lại cười khổ một tiếng, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Thạch Bào Hao, Diệp Thu Diệp, Gia Cát Thương Khung đã trừng mắt mắng chửi: "Đánh con mẹ nó rắm! Ngậm mồm cho lão tử!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ lắc lắc đầu, cười khổ không nói gì nữa. Bây giờ đã như vậy, nói tiếp cũng chẳng để làm gì. Trận địa đối diện rõ ràng cũng lặng đi, sau một lát thanh âm Pháp Tôn mới truyền tới: "Trần Nghênh Phong, ngươi muốn nói chuyện gì với ta? Giữa chúng ta có gì để nói? Không phải ngươi vọng tưởng mê hoặc ta, hay ô miệt ta là nô bộc Thiên ma chứ?" Thanh âm có chút âm nhu của Trần Nghênh Phong vang lên: "Pháp Tôn đại nhân ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, tại hạ tìm ngươi, đương nhiên là có chuyện quan trọng trao đổi." "Pháp Tôn đại nhân sở dĩ muốn diệt cửu đại gia tộc, kết quả cuối cùng cũng là để độc tôn thiên hạ, ừm, là muốn tiêu diệt cửu đại gia tộc đã bị ma hóa! Mà Trung Đô thành hiện giờ đã biến thành thành lũy cuối cùng của cửu đại gia tộc, Pháp Tôn đại nhân muốn thanh tẩy thiên hạ, cũng không ngoài tiến thêm một bước nữa thanh trừ dị kỷ, thu lấy kết quả thắng lợi..." "Một khi đã vậy, Trần Nghênh Phong thật muốn bàn điều kiện với Pháp Tôn đại nhân, điều kiện có lợi cho cả song phương." Thanh âm Pháp Tôn tựa hồ có chút suy nghĩ: "Điều kiện gì?" "Ta nguyện ý xóa bỏ cừu hận, hóa thù thành bạn với chấp pháp giả, suất lĩnh những người sau lưng ta đầu hàng Pháp Tôn đại nhân! Chỉ cầu Pháp Tôn đại nhân mở một mặt lưỡi, nhiều người như vậy đều là hài tử cha mẹ sinh sưỡng, còn có thân nhân chờ bọn hắn trở về, mẹ già tựa cửa ngóng trông, hồng nhan kiễng chân đợi chờ... Trần Nghênh Phong ta làm sao nhẫn tâm để bọn họ đi theo ta chết trận? Ta có thể đảm bảo những người này không có một ai bị Thiên ma ma hóa, với lòng nhân từ của Pháp Tôn đại nhân, có lẽ có thể mở một mặt lưới!" Những lời này quả thực là long trời lở đất. Bất kể là Dạ Trầm Trầm và người trong Trung Đô thành hay là chấp pháp giả phe Pháp Tôn, gần như tất cả mọi người đều không dám tin tưởng vào hai lỗ tai của mình. Không không ngờ nhất thời phản ứng không kịp, phải thở dốc hai hơi, rốt cuộc mới tiêu hóa được chuyện không thể tưởng tượng này. Trong phút chốc, tiếng chửi mắng vang lên tứ phía. "Trần Nghênh Phong! Ngươi không biết nhục! Trần Nghênh Phong! Ngươi có phải ngươi hay không !" "Trần Nghênh Phong, chớ quên gia tộc của ngươi là ai diệt, thân nhân của ngươi là ai giết! Tên hỗn đản nhà ngươi!" Trần Nghênh Phong còn chưa nói xong, trên tường thành đã chửi như tát nước. Dạ Trầm Trầm giận đến toàn thân run lên, gần như muốn phun máu... Mấy vị thủy tổ nói gì cũng không nghĩ tới, Trần Nghênh Phong dùng tư thái tráng liệt như vậy đi ra ngoài, lại là đi đầu hàng, chẳng những đầu hàng, vì có thể thuận lợi đầu hàng, thậm chí còn không tiếc lời đổi trắng thay đen, nói cửu đại gia tộc bị ma hóa, là căn nguyên khiến thiên hạ đại loạn. Đối diện với cường thù đại địch vừa diệt gia tộc, giết hại tử tôn của mình, lại đầu hàng? Đúng là hoang đường tới cực điểm. Đám người Gia Cát Thương Khung, Dạ Tiêu Diêu cùng Gia Cát Thương Khung mặt mày đều đỏ sậm như máu, ngượng ngùng, ngay cả cổ cũng phồng lên rồi. Vừa rồi Đệ Ngũ Khinh Nhu nói một câu, ba người mình còn mắng chửi hắn, kết quả là mình vừa mắng xong, thanh âm còn chưa tắt, huynh đệ của mình đã giáng thẳng một cái bạt tai thật vang vào mặt! Quá mất mặt rồi! Thật sự quá mất mặt rồi! Quả thực là mất sạch thể diện rồi! Những người đi theo Trần Nghênh Phong ra ngoài, nhất là đám người của Dạ gia đi cùng hỗ trợ khống chế đội ngũ, cả đám đều nổi giận chửi mắng. Trần Nghênh Phong nghe chửi mà hoàn toàn mặc kệm chỉ im lặng chờ đợi Pháp Tôn hồi đáp, Hắn tin tưởng Pháp Tôn sẽ tiếp nhận đại lễ của mình, chỉ cần hắn nhận rồi, mình cũng sẽ an toàn. Chỉ mắng chửi mấy câu có tinh là gì? Có thể quan trọng hơn tính mạng và tiền đồ vô lượng sao? ! Pháp Tôn vung tay lên, mấy vị chí tôn cao giai cùng phóng thích khí thế cường đại của mình, nháy mắt đã ép cho đám người ồn ào phải ngậm miệng. Trong đó, mấy người phá lệ ầm ĩ nhất, mấy vị chấp pháp giả cao giai còn trực tiếp xuất thủ, nháy mắt giết chết! Huyết quang tứ tung, tiếng ồn ào mới dừng lại. Đội ngũ sau lưng Trần Nghênh Phong rối loạn một hồi, dần dần khôi phục bình tĩnh. "Các hạ nói như vậy cũng có chút đạo lý, càng tự thừa nhận sai lầm của mình." Pháp Tôn vẻ mặt ôn hòa nói: "Nhưng các hạ nguyện ý làm vậy, chắc chắn phải có điều kiện gì đúng không? Không ngại nói một chút, bổn tọa sẽ cân nhắc." Trần Nghênh Phong nói: "Ta lần này dẫn người quy thuận, đương nhiên là nguyện ý theo Pháp Tôn đại nhân đánh hạ giang sơn này, tùy ý đại nhân sai sử. Nào dám nói điều kiện gì, thậm chí quay giáo một kích cũng không có vấn đề. Nếu như nói có yêu cầu xa vời, cũng chỉ cầu đại nhân một chuyện... Sau trận chiến này, thả cho những huynh đệ phía sau ta về mhaf, để bọn hắn có một con đường sống. Tin tưởng một yêu cầu nhỏ này, Pháp Tôn đại nhân sẽ không keo kiệt từ chối..." Pháp Tôn mỉm cười gật đầu. Trong nháy mắt mọi người đã hoàn toàn hiểu rõ dụng tâm Trần Nghênh Phong. Hắn là mugốn dựa vào lần đầu hàng này, thu nạp những người đằng sau. Trần gia tuy đã bị diệt, nhưng vị tất đã không thể trùng kiến. Mà xây dựng là phải cần nhân thủ, phía sau hắn hiện tại lại có mấy chục vạn nhân thủ. Chỉ cần Trần Nghênh Phong còn, sau cuộc chiến, vẫn sẽ là một siêu cấp gia tộc! Hơn nữa, lần này hắn không tiếc tự hủy thanh danh, bảo toàn tánh mạng những người này, đều theo hắn chịu nhục sống tiếp, vô hình trung đã một lòng đi theo hắn rồi... Điểm này, theo Trần Nghênh Phong vừa đầu hàng, mà mấy chục vạn người phía sau tổng cộng cũng chỉ xôn xao một chút liền bình tĩnh trở lại, lòng người như thế, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được. Cho dù bên trong còn có mấy người trung trinh, nhưng tình thế là vậy, gần như tất cả mọi người đầu hàng, chỉ có mình mình gắng gượng thì có tác dụng gì? Đừng nói tu vi mình thấp kém, cho dù mình là chít ôn cửu phẩm thì thế nào? Vạn nhất cố chấp rồi người ta coi là dị loại, rồi bị người ta giết để biểu thị trung thành, đó mới là oan uổng! Đây là tâm lý chung của mọi người. Thậm chí ngay cả đám cao thủ Dạ gia mà Dạ Trầm Trầm phái tới, cũng không động đậy được nữa rồi. Chết vinh không bằng sống nhục, nếu tất cả mọi người đầu hàng, đó là số đông rồi... Mất mặt thì cùng nhau mất mặt, đầu hàng có làm sao? Bảo trụ được mạng là tốt rồi. Chỉ cần hôm nay Pháp Tôn đồng ý tiếp nhận đầu hàng, Trần Nghênh Phong chỉ cần chờ tới cuộc chiến kết thúc là tốt rồi. Đến lúc đó, tin tưởng chỉ cần Trần Nghênh Phong vung tay hô một tiếng, thành lập lại Trần gia dễ như trở bàn tay. hắn có công lớn với chấp pháp giả, Pháp Tôn sẽ không keo kiệt cho hắn chút mặt mũi. Đến lúc đó, Trần gia có lẽ không chỉ là một trong cửu đại gia tộc nữa rồi. Mà là đại gia tộc duy nhất thiên hạ, trừ chấp pháp giả ra! Thậm chí còn có thể là đại gia tộc lớn nhất Thượng Tam Thiên, thậm chí là cả Cửu Trọng Thiên! Dụng tâm của Trần Nghênh Phong, căn bản không phải bí mật gì, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Treen tường thành. Dạ Trầm Trầm oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, mắng: "Trần Nghênh Phong! ngươi. . Ngươi vô sỉ. Ngươi... ngươi làm chúng ta mất hết mặt mũi, sỉ nhục uy danh hậu duệ cửu kiếp. Ngươi là đồ súc sinh..." Gia Cát Thương Khung mắng to: "Trần Nghênh Phong, ngươi làm như vậy xứng đáng với uy danh Trần thúc thúc xưa kia sao? Trần Nghênh Phong, Trần gia ngươi mấy chục vạn vong hồn, thi cốt còn chưa lạnh, bọn họ đang gào khóc, đang gào khóc đó... Ngươi không nghe thấy vong hồn Trần gia ngươi đang khóc lóc chấn thiên sao? Ngươi trả lời được bọn họ sao? Không ngờ ngươi lại đầu hàng cừu nhân, quẫy đuôi xin lòng thương hại. Ta... ta khinh ngươi!" Diệp Thu Diệp phẫn nộ rống to: "Trần Nghênh Phong, ngươi tỉnh lại đi! Cho dù ngươi có thể sống nhờ đối phương bố thí, sau này ngươi còn có thể an giấc mà ngủ sao?" Trên mặt Trần Nghênh Phong thủy chung vẫn treo một nụ cười, bộ dáng giống như không hề nghe thấy thanh âm chửi mắng như sóng triều trên tường thành. Khuôn mặt xương xẩu của hắn sáng sáng tối tối trong ánh lửa đang thiêu đốt thi thể chiến hữu mình. "Pháp Tôn đại nhân, không biết ngài cảm thấy đề nghị của tại hạ thế nào?" Trần Nghênh Phong bình tĩnh hỏi. "Được! Hiếm khi Nghênh Phong lạc đường lại biết quay đầu, ta thế nào lại không đồng ý!" Pháp Tôn lớn tiếng cười: "Ta đáp ứng đề nghị của Nghênh Phong, hiện giờ có Nghênh Phong tương trợ, lại càng có thể nhanh chóng diệt trừ ma kiếp. Ta ở đây hứa hẹn, sau cuộc chiến, nhất định cho phép Trần gia một lần nữa thành lập, cùng quân chung hưởng thiên hạ thái bình!" "Đa tạ Pháp Tôn đại nhân!" Trần Nghênh Phong mừng rỡ. "Giãn đường, nghênh đón Trần Nghênh Phong cùng người của hắn vào! Từ nay về sau, mọi người chính là người một nhà rồi!" Pháp Tôn cười ha ha, thanh chấn trăm dặm. Trong đội ngũ của Trần Nghênh Phong, mặc dù có rất nhiều người lộ vẻ uất nghẹn, nhưng đại đa số đều là thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mẹ nó, cuối cùng cũng sống rồi, may mắn, may mắn... Trên tường thành, đám người Dạ Trầm Trầm vẫn mắng to không ngừng. Trên tường thành, đám người Dạ Trầm Trầm vẫn đang mắng to không dứt. Nhưng càng có nhiều đang thầm tính toán trong lòng, nếu ta cũng làm như vậy, sau khi đầu hàng... liệu có phải cũng... Chấp pháp giả chi chít, xếp thành hàng hai bên, ở giữa lưu lại một đại lộ rộng ước chừng mấy trăm trượng. Pháp Tôn đã dùng tới nghi lễ tối cao nghênh đón Trần Nghênh Phong đầu hàng. Trong nháy mắt này, Trần Nghênh Phong cảm thấy mình đúng là có thể diện. Tuy rằng Trần gia truyền thừa vạn năm đã bị diệt trong tay Pháp Tôn, nhưng chỉ cần mình còn sống, Trần gia sau này vẫn có thể gây dựng lại... Nhất định có thể siêu việt Trần gia trước kia, quân tử báo thù mười năm không muộn, chuyện sau này ai có thể nói trước được chứ. Trước mắt quan trọng nhất chính là: Mình phải sống sót. Trần Nghênh Phong chắp tay tươi cười đáp lại, hai bên thăm hỏi. Tiếp đó, thương lượng với chấp pháp giả, tất cả đội ngũ đầu hàng cứ hai ngàn người một nhóm, tiến lên phía trước để Pháp Tôn kiểm duyệt. Trần Nghênh Phong cũng không dị nghị gì cái này, nếu ngay cả chút đãi ngộ này cũng không có, vậy ngược lại mới đáng ngờ. Đội ngũ vốn lộn xộn, dựa theo yêu cầu của chấp pháp giả mà xếp thành đội. Trong đó, những người do Dạ gia phái ra cũng từng phản kháng, nhưng sau khi bị giết mười mấy người đương trường, những người còn lại cũng yên tĩnh trở lại, tựa hồ đã nhận mệnh rồi... Sau khi trải qua tập kết, điều chỉnh, đã là buổi tối. Mưa rốt cuộc cũng dần dần nhỏ đi. Nhìn nghi thức tiếp hàng ngoài thành, lại còn tiếng hoan hô khắp nơi, mọi người trên tường thành toàn thân đều lạnh lẽo. Trần Nghênh Phong làm như thế, chẳng khác gì hung hãn đâm một đao vào ngực mọi người. Còn mang đi nhiều nhân thủ như vậy! Nghi thức tiếp hàng rốt cuộc bắt dầu đầu. Chấp pháp giả hai bên đứng trang nghiêm, Trần Nghênh Phong dẫn đầu, suất lĩnh đội ngũ đi tới. Nơi cuối đường, tuy không nhìn thấy, hắn vẫn có thể cảm nhận được, nơi đó có một nhân vật mạnh mẽ, quyền cao chức trọng đang đợi mình. Trần Nghênh Phong lại một lần nữa thở phào một hơi. Pháp Tôn đích thân nhận hàng, có thể thấy được mức độ coi trọng mình ra sao. Đội ngũ đầu hàng từng nhóm từng nhóm tiến vào. Một nhóm hai ngàn người. Đi theo Trần Nghênh Phong có mấy chục vạn người, cuối cùng cũng xếp thành hơn hai trăm nhóm. Có hi vọng sống sót, mọi người đều đi rất nhanh, tâm tình cũng vui vẻ lên. Rốt cuộc, toàn bộ nhân mã đều tiến vào trong khu vực mà chấp pháp giả an bài. Phía trước, Pháp Tôn cười ha ha, mang theo cao thủ cao tầng phe chấp pháp giả tiến lên nghênh đón. Trong lòng Trần Nghênh Phong cực kỳ hưng phấn, bước nhanh lên trước vài bước, chuẩn bị bắt tay cười nói với Pháp Tôn. Nhưng vừa đi tới phụ cân, liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Pháp Tôn nháy mắt đã đông cứng lại, tiếp đó lập tức biến thành một vẻ mặt lạnh như băng. Chỉ nghe Pháp Tôn hạ lệnh một câu: "Giết sạch những kẻ này cho bổn tọa! Trảm thảo trừ căn, một người không lưu!" Mệnh lệnh bất ngờ này vừa vang lên, quả thực tựa như trời sập đất nứt. Nụ cười trên mặt Trần Nghênh Phong đột nhiên cứng đờ, trợn trừng mắt không dám tin tưởng: "Pháp Tôn đại nhân? Ngươi..." Pháp Tôn mặt như hàn băng: "Loại tiểu nhân đê tiện bội bạc như ngươi, đê tiện vô sỉ tới mức ngay cả huynh đệ cũng có thể bán đứng, đúng là bệnh trạng lớn nhất khi bị vực ngoại thiên ma ma hóa. Ma đầu làm hại nhân gian như ngươi, không ngờ còn vọng tưởng nói điều kiện với bổn tọa? Si tâm vọng tưởng mà thôi, giết!" Ra lệnh một tiếng, chấp pháp giả đã sớm chuẩn bị tốt tứ phía đồng loạt động thủ. "Giết!" Đột nhiên đao kiếm chớp động, tựa như sóng triều đại hải ập tới. Tiếp đó chính là vô số vòi máu tươi nồng đậm, dày đặc tới cực điểm, thi nhau phun lên. Toàn bộ bầu trời, mặt đất, nháy mắt đã bị nhuộm đỏ! Lấy hữu tâm tính kế vô ý, lại đang không hề phòng bị chút nào, từ đầu tới đuôi đều lọt vào trong vòng vây của đối phương... Hơn nữa nhân số song phương chênh lệch quá xa, chất lượng số lượng cao thủ đều bị vượt qua mấy chục lần, thậm chí còn nhiều hơn. . Trần Nghênh Phong hiện giờ thê thảm có thể nói là không thể thê thảm hơn. Chấp pháp giả cùng nhau động thủ, cơ bản đều là toàn lực. Cái gì mà nhân kiếm hợp nhất, nhân đao hợp nhất... Mình có chiêu số nào lợi hại nhất thì xuất là chiêu số đó. Toàn lực đánh lén một đám địch nhân hoàn toàn không có phòng bị, không có năng lực kháng cự, sát thủ phủ đầu! Chiến trường mấy chục dặm, hai mặt thụ địch! Mới chỉ trong chốc lát thôi, đã có hơn mười vạn người mơ mơ hồ hồ mất mạng! Khóe mắt Trần Nghênh Phong trợn trừng, giận dữ hét: "Pháp Tôn, ngươi dám gạt ta!" Trên mặt Pháp Tôn lộ ra nụ cười khinh thường tới cực điểm, thân hình chậm rãi lui về phía sau. Thậm chí ngay cả đích thân xuất thủ giết chết Trần Nghênh Phong cũng khinh thường. Trần Nghênh Phong rống giận nhào tới: "Pháp Tôn! Đi đâu! Lão tử phải quyết một trận tử chiến với ngươi! Ngươi là là đồ lừa đảo khốn kiếp!" Nhưng mấy vị chí tôn cửu phẩm chấp pháp giả bên người Pháp Tôn đã ngăn cản hắn lại: "Chết đến nơi còn vọng tưởng giao thủ với Pháp Tôn đại nhân. Bằng vào loại người đê tiện vô sỉ hạ lưu bỉ ổi, còn thấp kém hơn cả ma vật như ngươi cũng xứng? Tiếp đó là vung tay công tới. Trong phút chốc, tiếng chém giết chấn thiên động địa! Có lẽ không nên nói là chém giết, căn bản là tàn sát đơn phương! Biến cố bên này vừa mới phát sinh, mọi người trên tường thành đã nghe được. Biến cố kinh người như vậy khiến mọi người trên tường thành nhất thời không biết nên phản ứng thế nào ! Mọi người vừa mới rồi còn đang chửi mắng ầm ĩ, trong bất tri bất giác đã cùng nhau cứng họng. Một điểm thanh âm cũng không phát ra được. Mắt thấy những người này đã lâm vào trùng vây, bị tàn sát mà gần như không có năng lực phản kháng, động tác duy nhất của đám người Dạ Trầm Trầm, cũng chỉ có đem hai mắt vô lực nhắm lại. Tuy cũng cảm thấy thống khoái, nhưng trong lòng há lại không cảm thấy bi thương? Mấy chục vạn ngươi, bị người ta lừa dâng lên tận cửa, sau đó lại bị tàn sát không có năng lực phản kháng... Chết uất nghẹn cỡ nào... Trong Trung Đô thành, tất cả mọi người đều câm như hến. Một số người ôm chủ ý đầu hàng trong lòng lập tức giống như bị một gáo nước lạnh xối lên đầu, toàn thân lạnh thấu tim! Thì ra, đầu hàng cũng không được... Trời đất ơi, vậy phải làm sao bây giờ, đây không phải là chết chắc sao? Trận chiến này, tới đột ngột dị thường, mà chấm dứt cũng nhanh dị thường. Hồi tàn sát đơn phương này trước sau chỉ diễn ra chừng nửa canh giờ, mấy chục vạn người đều đã biến thành thi thể, mà phe chấp pháp giả, không ngờ gần như không có thương tổn gì, thương vong cực kỳ nhỏ bé. Chiến tuyến quá dài, chấp pháp giả lại chuẩn bị quá đầy đủ, gần như mỗi người đều có mục tiêu riêng, nhắm chuẩn, sau đó mới hạ thủ. Mà đối phương lại hoàn toàn không phòng bị... làm sao có thể đào thoát? Trong tiếng kêu gào thảm thiết, Trần Nghênh Phong toàn thân đẫm máu, miệng cuồng phun máu tươi bay lên không, tu vi hắn cũng coi như cường đại, đang nỗ lực đột phá vòng vây tử vong, hướng về phía Trung Đô thành mà bay tới. "Dạ đại ca! Cứu ta! Cứu ta với!" Trên tường thành, Dạ Trầm Trầm mặt trầm như nước, đứng im như cương thi. Bên cạnh, Gia Cát Thương Khung cùng Diệp Thu Diệp đều hung hãn nhổ một ngụm nước miếng, phẫn nỗ quay mặt đi chỗ khác. Cứu ngươi? Ngươi làm ra chuyện như vậy, không ngờ còn mặt mũi cầu cứu chúng ta? Ngươi cũng là lão quái vạn năm rồi, lại có mặt mũi hô lên hai chữ cứu mạng? Cửu kiếp chi tử, cửu đại thế gia chi tổ, có bao giờ từng hô cứu mạng? Ngươi có biết một tiếng cứu mạng của ngươi, đã vứt tất cả thể diện của chúng ta xuống đất, cho người ta tùy diện giẫm đạp không? Mấy vị chí tôn chấp pháp giả phía sau vọt tới như bay, quyền cưỡng đao kiếm thi nhau giáng xuống! Hét thảm một tiếng, Trần Nghênh Phong bị một quyền đánh bay, sau đó thân thể hắn liền không tự chủ được mà cúi xuống! Một vị chí tôn cửu phẩm khác lóe lên quỷ dị, đã tới dưới người Trần Nghênh Phong, hung hãn đá một cước vào bụng hắn, Trần Nghênh Phong hự một tiếng thống khổ tới cực điểm, toàn bộ thân thể lại không tự chủ được bay ngươc lên. Mà giờ khắc này, tên trên không đã sớm chờ sẵn, hung hãn vỗ song chưởng vào lưng hắn, tiếp đó lại một cước đạp vào lưng hắn. Vị chí tôn cửu phẩm phía dưới hất kiếm, đâm vào ngực Trần Nghênh Phong, một vị chí tôn cửu phẩm khác thì hai tay hai bên, vỗ thẳng vào hai bên huyệt thái dương của hắn. Rắc rắc, xương cốt Trần Nghênh Phong không biết gãy bao nhiêu cái, nhất là cả đầu nổ tung giống như dưa hấu, óc tương bắn tung tóe. Oanh một tiếng, không biết một chưởng tối hậu của người nào, vỗ vào đan điền của hắn! Hoàn thành đánh nát thần hồn của hắn, hình thần câu diệt. Nhất đại thủy tổ Trần gia, cứ như vậy biến thành mưa bụi huyết nhục bay đầy trời trước mắt bao người. Nơi hắn bỏ mình, cách tường thành Trung Đô cũng không xa. Cao thủ trên tường thành nhiều như mây, nhưng thủy chung không có ai cứu viện. Cứ như vậy trơ mắt nhìn bốn vị chí tôn cửu phẩm của chấp pháp giả đại khai sát giới trước mặt mình, đánh cho Trần Nghênh Phong từ nhân hình đầy đủ biến thành thịt vụn đầy trời! Bốn vị chí tôn xoay người rời đi, trong phút chốc đã biến mất trước mặt mọi người. Đám người Dạ Trầm Trầm ngây ra như phỗng! Lúc này đã là đêm khuya. Thanh âm Pháp Tôn xa xa truyền tới: "Ha ha... hiện giờ Trần gia cũng xong rồi. Kế tiếp là ai muốn đánh với chấp pháp giả ta? Chớ trách bổn tọa không nói rõ, chỉ cần ngươi dám xuất chiến, ta tuyệt không keo kiệt cho ngươi cơ hội chiến đấu công bằng. Nếu như không có ai dám ứng chiến... lúc đó đại quân xuất động, Trung Đô thành cùng tan thành tro bụi!" Diệp Thu Diệp hít một hơi thật sâu, hướng về phía Dạ Trầm Trầm mà hành lễ thật sâu: "Đại ca bảo trọng! Tiểu đệ đi báo thù đây!"