Chương 8

Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh

Đường Hoàn Hoàn 31-10-2024 06:39:29

"Không phải lỗi của tôi, là tự anh đập xuống nên mới bị đâm vào." Phong Kỳ Kỳ lẩm bẩm, ngón út tay phải nắm lấy đoạn xương sườn đó định rút nó ra. Một giây sau, bỗng dưng có một sự thay đổi kỳ lạ xảy ra. Đoạn xương sườn lồi ra ngoài lóe lên ánh sáng đỏ rực, ngay sau đó máu dính trên người người đàn ông và máu thấm vào lòng đất đã bị xương sườn hút sạch. Sau đó, nó chui ngay vào ngực người đàn ông. Nhanh đến mức Phong Kỳ Kỳ thậm chí còn không bắt kịp. "???" "!!!" Xương sườn của tôi phản bội tôi rồi! Cô ngơ ngác kéo áo lót màu xám ra, ngực người đàn ông nhẵn nhụi, làn da trắng trẻo săn chắc, không hề có một vết thương nào. Cảm giác dưới đầu ngón tay trơn trượt, cô vô thức ngoáy ngoáy thì phát hiện ngực anh lại phập phồng. Phong Kỳ Kỳ không nhịn được mà chọc anh. Người đàn ông đang im lặng bỗng phát ra một tiếng rên đau đớn làm Phong Kỳ Kỳ sợ đến mức vội vã rụt tay lại, sợ làm mất hơi thở vừa trở lại của anh. Khoan đã, cô bỗng dưng nhận ra: Xương sườn chạy vào cơ thể anh cứu anh, như vậy chẳng phải cô không có cách nào lấy lại được nó sao?! Cô cúi đầu nhìn phần thân trên của mình, nhìn rất lâu thì thấy chỗ thiếu một cái xương sườn trông rất chướng mắt. Cô muốn khóc. Cô bị đập nát thành từng mảnh thì thôi, dù sao đối phương cũng phải chịu hậu quả tương tự. Nhưng tại sao anh còn muốn cướp một cái xương sườn của cô. Đến cùng thì anh có thù lớn gì với xương của tôi vậy? Phong Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn bộ ngực đang phập phồng của người đàn ông, rất muốn móc xương sườn của cô ra. Nhưng bây giờ anh còn sống là sự thật không thể chối cãi, nếu móc xương sườn ra thì đồng nghĩa với việc giết anh lần nữa. Tôi là Bạch Cốt Tinh lương thiện... Tôi là tiên nữ nhỏ xinh đẹp tuyệt vời... Một phút sau, bộ xương trắng nhỏ tự thôi miên mình xong, cô bình tĩnh xé một mảnh áo lót của người đàn ông rồi chạy đến bên hồ làm ướt, vắt khô rồi quay lại lau mặt cho người đàn ông. Cô muốn xem mặt mộc của anh có đẹp không. Nếu đẹp thì trong lòng cô sẽ bình tĩnh hơn chút. Cô chạy qua chạy lại mấy lần, cuối cùng mặt người đàn ông cũng sạch sẽ. "Nếu chấm trên thang điểm 10 thì cũng coi như được 9 điểm, trừ 1 điểm vì cái sẹo kia." Từ khóe mắt phải đến thái dương của người đàn ông có một vết sẹo trông rất dữ tợn, khiến cho ngũ quan tuấn tú trắng trẻo của anh lạnh lùng hơn nhưng vẫn siêu đẹp. Cô cọ hai ngón út vào nhau. Ngắm nghía thêm vài giây, Phong Kỳ Kỳ thích thú mọc ra hai bông hoa màu hồng nhạt, cô kẹp vào tai anh một bông. "Như vậy là có thể chấm 10 điểm rồi." Vừa dứt lời, người đàn ông lại phát ra một tiếng thở ngắn đầy đau đớn, cơ thể bắt đầu co giật không ngừng mà mỗi lần co giật, hơi thở sẽ ngừng lại trong chốc lát. ... Luôn có cảm giác anh sẽ chết thêm lần nữa. Anh sẽ không bắt cô phải cung cấp thêm vài cái xương sườn chứ!? Không làm đâu. Dù có đẹp trai đến mấy thì cô cũng không làm. Nhưng có vẻ như đúng là anh sắp không xong rồi. Nghĩ cũng phải, tất cả xương trên cơ thể đã gãy gần hết, chỉ dựa vào một cái xương sườn của cô thì có chống nổi không? Các ngón chân của bộ xương trắng nhỏ liên tục bấu chặt vào mặt đất. Lúc này, trong đầu cô bỗng dưng xuất hiện một hình ảnh mờ mờ: Có người dịu dàng vuốt ve đầu cô khiến cô cảm thấy rất thoải mái, như thể mọi đau đớn cô đang chịu cũng biến mất.