Thế nhưng trong lúc con người không hề đề phòng, chính loại hoa vô hại này sẽ vươn ra những dây thần kinh không nhìn thấy được từ cuống hoa, chui vào da người, chui vào mạch máu rồi nhả hạt giống của nó .
Con người không biết và không cảm nhận được, cho dù phát hiện ra thì cũng đã muộn.
Không lâu sau, loài hoa này sẽ ký sinh trong cơ thể, máu thịt, xương cốt của con người sẽ trở thành chất dinh dưỡng của nó, tạo nên một đàn hoa lớn, đung đưa theo gió.
Đây là loài hoa đoạt mạng nở trong cơ thể con người, được đặt tên là "Phấn hồng nữ lang".
Theo ghi chép trong "Mạt Kỷ Trích Yếu", trăm năm trước khi tận thế mới bắt đầu, gen của con người vẫn chưa tiến hóa, rất nhiều người đã trở thành đất thịt để Phấn hồng nữ lang ra đời.
Theo thống kê, ít nhất đã có hơn năm mươi triệu người.
Loài người còn sống sót đã tốn không biết bao tâm huyết, cuối cùng cũng tìm ra cách chống lại sự xâm nhập của Phấn hồng nữ lang.
Nhưng kỳ lạ là chỉ sau một đêm, Phấn hồng nữ lang đã biến mất, hoặc có thể mô tả bằng từ "tuyệt chủng" thì hợp lý hơn.
Kể từ đó, Phấn hồng nữ lang không bao giờ xuất hiện nữa.
Lục Dã chưa từng thấy Phấn hồng nữ lang, những hiểu biết của anh về loài hoa này chỉ đến từ "Mạt Kỷ Trích Yếu".
Đối mặt với sự im lặng của Lục Dã, cô nhớ lại vừa nãy mình bị anh dọa đến mức tim đập mất kiểm soát, xương cốt lạnh ngắt, Phong Kỳ Kỳ không nhịn được mà lấy những ngón tay đang nắm lấy tai anh bóp mạnh mấy cái.
"..." Lục Dã hoàn hồn: "Xin lỗi, vừa nãy tôi đang suy nghĩ một số việc."
Phong Kỳ Kỳ lặng lẽ buông xương ngón tay ra, tiện tay xoa xoa vài cái như mình chẳng hề bóp gì cả.
"Anh vẫn chưa trả lời tôi câu hỏi về đám hoa kia."
Lục Dã kể cho cô nghe những ghi chép về Phấn hồng nữ lang.
Ngay giây tiếp theo, bộ xương trắng nhỏ ngã nhào xuống vai, may mà Lục Dã nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô.
Cảm nhận được những khúc xương của bộ xương trắng nhỏ đang run rẩy trong lòng bàn tay, có mấy khúc xương còn rơi ra, Lục Dã bỗng dưng thấy buồn cười, anh tạm thời gác lại chuyện nghi ngờ "Phấn hồng nữ lang" được tái sinh. Anh nhìn về phía vật biến dị nhỏ bé trong lòng bàn tay, vừa an ủi vừa nói ra sự thật: "Cô đã là bộ xương trắng rồi, sợ gì chứ."
Anh không hiểu đâu!
Phong Kỳ Kỳ buồn bã sờ lên đầu mình.
Nghĩ đến một tháng trước, ngày nào cô cũng phải đội cả một đầu toàn hoa Phấn hồng nữ lang lộng lẫy...
Quá đáng sợ.
Cô muốn khóc. ... Đợi đã, không đúng.
Phấn hồng nữ lang chiếm lấy cơ thể người để làm "đất thịt" sinh sôi nhưng vấn đề là bây giờ Phấn hồng nữ lang lại là vịt do cô sinh ra.
???
Phong Kỳ Kỳ ngây người.
Người đàn ông này chắc chắn đang lừa một Bạch Cốt Tinh ngây thơ, lương thiện và đáng yêu!!!
Thấy cô không run nữa, Lục Dã lấy ngón trỏ gõ nhẹ vào hộp sọ của cô: "Bây giờ có thể nói cho tôi biết cô hái Phấn hồng nữ lang ở đâu không?"
Phong Kỳ Kỳ bị ngu mới nói cho anh biết nó do mình sinh ra.
Biết vậy lúc nãy đã không cài lên tai anh rồi.
Bây giờ phải giải thích thế nào đây?
Vừa nãy anh đối xử tàn nhẫn với đám hoa nhỏ như vậy, nếu biết chúng do cô sinh ra...
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Lục Dã lấy cục đá đập từng khúc xương nhỏ của mình...
Phong Kỳ Kỳ giật mình, cô nhảy dựng lên chỉ tay về phía hồ nước: "Dưới nước."