Chương 45

Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh

Đường Hoàn Hoàn 31-10-2024 06:39:27

Lục Dã không nói gì. "Còn mười hai cái, giá trọn gói, một vạn." Tần Kha ra giá chém đẹp. Mặc dù kẹo que là món đồ sưu tầm rất quý của anh ta nhưng đối với anh ta thì nó chỉ là kẹo bình thường, ăn vào cũng không thấy có tác dụng gì. Có vẻ như chỉ khi viên kẹo nằm trong tay Phong Kỳ Kỳ thì nó có thể phát huy được tác dụng đặc biệt, hơn nữa đây vốn là kẹo của Phong Kỳ Kỳ, coi như là trả lại vật cho chủ sở hữu. Lục Dã không do dự cũng không trả giá: "Được." Tần Kha: "..." Lỗ to rồi. "Lục Dã, có gương không vậy?" Phong Kỳ Kỳ vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn phớt lờ hai người đàn ông, sau khi ngắm đủ cơ thể của mình, cô vẫn chưa biết mặt mũi mình trông như thế nào. May mà lúc biến thành người trên người có quần áo, nếu không thì tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần này sẽ bị nhìn hết sạch mất. Lục Dã nhìn sang Tần Kha. Tần Kha: "Không có." Đàn ông nghiêm túc thì ai lại mang theo gương bên người. Lần này, Phong Kỳ Kỳ mới nhìn rõ được mặt Tần Kha. Cô nhìn một cái... rồi ồ lên một tiếng: "Không xấu mà." Tần Kha: "?" Phong Kỳ Kỳ nhìn anh rồi lại nhìn Lục Dã và nói với vẻ nghi ngờ: "Lục Dã nói anh xấu lắm." Tần Kha: "???" Lục Dã: "..." Phong Kỳ Kỳ: "???" Tần Kha đen mặt ngồi vào ghế lái, tỏ rõ không muốn để ý đến hai người họ nữa. "Khoảng một tiếng nữa sẽ đến căn cứ." Lục Dã kéo Phong Kỳ Kỳ ngồi xuống rồi cúi xuống thắt dây an toàn cho cô: "Căn cứ có gương." Anh thắt xong, định đứng dậy nhưng không được. Một bàn tay nhỏ trắng nõn bóp chặt lấy eo anh. "Anh đừng nhúc nhích." Phong Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt anh. Cô muốn nhìn mình qua con ngươi của anh! Khuôn mặt tinh xảo trắng như sứ của cô gái ở ngay trước mắt, có lẽ là do ăn kẹo nên hơi thở của cô cũng thoang thoảng vị ngọt ngào. Tai người đàn ông như đỏ ửng lên, anh lặng lẽ nhìn sang chỗ khác rồi gỡ tay cô gái khỏi eo mình: "Kỳ Kỳ, ngồi ngay ngắn đi." Vì nhóc con đã biến thành người bằng xương bằng thịt, lại còn có khả năng là người thời đại văn minh nên nếu vẫn gọi là "bộ xương nhỏ" thì không ổn. "Lục Dã." Phong Kỳ Kỳ cau mày nói: "Tôi đã hơn một trăm tuổi rồi đấy." Lục Dã: "?" Phong Kỳ Kỳ nghiêm túc dạy dỗ anh với tư thế của người đi trước: "Theo thứ bậc và chênh lệch tuổi tác, anh phải gọi tôi là bà... Ừm, thôi, nghe bà không hay, hay gọi là bà nội đi... Không đúng không đúng, lớn hơn một trăm tuổi thì phải là cụ cố nội mới đúng." Đôi mắt màu xanh đen trong veo khẽ chớp, cô nhìn anh với vẻ mong chờ, nhanh gọi đi nào. Lục Dã hít sâu một hơi rồi cúi xuống bên tai cô nói: "Nhóc con, cô nghĩ hay đấy." Phong Kỳ Kỳ tức giận giơ tay lên định dạy dỗ người đàn ông không biết tôn trọng người già này nhưng vừa mới giơ tay lên thì một dự cảm không lành chạy dọc khắp người. Ngay sau đó, trước mắt Lục Dã tối sầm lại. Anh từ từ cúi đầu nhìn xuống. Bộ xương trắng nhỏ quen thuộc đang nằm giữa ghế ngồi, một tiếng rắc vang lên, đống xương tự động tách ra một cách vô hồn, chỉ còn lại xương tay nguyên vẹn đập bôm bốp vào ghế—— Dường như Lục Dã nghe thấy tiếng gào thét trong lòng cô ấy: Khốn kiếp! Biến thành người mà còn có thời hạn sao? Người đàn ông đứng thẳng người dậy, quay lưng lại với bộ xương trắng nhỏ rồi khẽ nhún vai.