Ai đó nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi?
"Tôi nghĩ có lẽ là do viên kẹo đó." Lục Dã đưa cho cô vỏ kẹo đã bóc rồi liếc nhìn gương mặt cô. Sau đó anh nhìn sang chỗ khác rồi nói với giọng đầy vẻ an ủi: "Cô xem có ấn tượng gì không?"
Phong Kỳ Kỳ lật qua lật lại xem hồi lâu rồi bỗng kêu lên: "Hình như viên kẹo này do tôi tự làm, tôi đã trộn một số thứ vào trong..."
Cô nhíu mày bối rối, nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình đã thêm gì vào, chỉ nhớ là nếu không có gì bất ngờ thì đúng là viên kẹo do cô tự làm.
Càng nghĩ đầu càng trống rỗng, càng trống rỗng thì càng khó chịu, đến cả cơ thể cũng run rẩy theo.
"Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa." Nhìn ra sự khác thường của cô, Lục Dã giơ tay đặt lên đỉnh đầu cô rồi khẽ nói.
Cô gái ngước đôi mắt màu xanh đen ướt át như mắt nai lên.
Lục Dã đối diện với ánh mắt của cô.
Tần Kha u ám cắt ngang ánh mắt tình tứ của hai người đối diện để thể hiện sự tồn tại của mình: "Kẹo là sản phẩm của thời đại văn minh, cô nói kẹo là do cô tự làm, vậy thì cô..."
Nghe vậy, Phong Kỳ Kỳ chỉ cần không nghĩ nhiều cũng có thể hồi sinh đầy máu, cô phấn khích nói: "Oa, vậy chẳng phải là tôi đã chết hơn một trăm năm rồi sao?"... Đây có phải là chuyện đáng tự hào không nhỉ?
Tất nhiên là Phong Kỳ Kỳ tự hào rồi.
Cô đã chết hơn một trăm năm mà vẫn có thể trở thành Bạch Cốt Tinh rồi tỉnh lại. Bây giờ lại từ Bạch Cốt Tinh biến thành người...
Tiên nữ Kỳ Kỳ lợi hại quá!!!
Là một người tiến hóa cấp A với giá trị tinh thần là 80%, Tần Kha không phải là kẻ ngốc.
Phong Kỳ Kỳ ăn một viên kẹo que anh ta mang đến, sau đó biến thành người ngay trước mặt anh ta, đó là sự thật mà anh ta tận mắt chứng kiến. Vấn đề kẹo que không bị biến chất trong hàng trăm năm nay cũng đã có lời giải đáp. Bởi vì kẹo que là do chính Phong Kỳ Kỳ làm, mà cô có thể sống lại từ một bộ xương trắng thì chắc chắn cô không thể là người bình thường.
Điều này thành một vòng khép kín. Giả sử Phong Kỳ Kỳ không phải người bình thường nên kẹo que do cô tự làm mới có thể không bị biến chất trong hàng trăm năm. Còn sau khi chết cô biến thành bộ xương trắng nhưng vì ăn kẹo que đặc biệt do chính mình làm nên đã sống lại.
Anh ta nghĩ được những điều này thì tất nhiên Lục Dã cũng có thể nghĩ đến.
Lục Dã liếc anh ta một cái.
Tần Kha: "..."
Anh ta chắc chắn một trăm phần trăm rằng, vừa nãy anh ta đã bị đe dọa!
Lục Dã đã dám để Phong Kỳ Kỳ xuất hiện trước mặt Tần Kha thì tức là anh tin rằng anh ta sẽ không báo cáo sự tồn tại của Phong Kỳ Kỳ với viện nghiên cứu nhưng điều đó chỉ giới hạn với trường hợp Phong Kỳ Kỳ là "vật biến dị nhỏ."
Thế nhưng bây giờ Phong Kỳ Kỳ rất có thể là người thời đại văn minh đã sống lại, hai trường hợp hoàn toàn khác nhau. Nếu tin tức này bị lộ ra ngoài thì chắc chắn viện nghiên cứu sẽ không tha cho Phong Kỳ Kỳ.
Lục Dã nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Một lúc sau, anh lên tiếng hỏi: "Cậu muốn bao nhiêu điểm với số kẹo còn lại?"
Tần Kha buông tay đang giấu sau lưng ra rồi hừ một tiếng: "Tôi còn tưởng cậu muốn giết người diệt khẩu đấy."
"Thật hiếm thấy." Anh ta nhìn Phong Kỳ Kỳ vẫn đang đắm chìm trong tâm trạng tự hào vì mình đã chết hơn một trăm năm: "Hóa ra cậu cũng có người muốn bảo vệ thật lòng."