Xin lỗi đồng bọn nhé.
May mà cô đã tặng hoa nhỏ cho đám đồng bọn ở dưới đáy hồ, mỗi người một bông.
Lục Dã đi thẳng đến ven hồ, đầu tiên anh nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng, sau đó nhìn sang những bông hoa trắng bắt đầu rung rung thân cây khi anh đến gần.
Một loại thực vật biến dị lạ.
Khi anh đến gần, chúng không có bất kỳ ý định tấn công nào.
Dường như chúng giống với bộ xương trắng nhỏ trong tay anh, không có hại.
Trên thực tế, những loài thực vật trong đám biến dị còn khó đối phó hơn động vật, bởi vì chúng có số lượng rất đông, một khi bị chúng quấn lấy thì khả năng thoát thân gần như bằng không.
Tuy nhiên, thực vật biến dị vẫn tuân theo đặc điểm cơ bản nhất của thực vật, chúng cắm rễ trong đất và không thể di chuyển. Chỉ cần không đi vào phạm vi tấn công của chúng thì coi như vẫn an toàn.
Phong Kỳ Kỳ thu nhỏ lại nên không nhận ra rằng, những bông hoa trắng đã lớn hơn lúc trước rất nhiều. Có vết xe đổ của Phấn hồng nữ lang, cô không nhịn được hỏi Lục Dã: "Loại hoa trắng này không có vấn đề gì chứ?"
Chúng rất thích cô, ngày nào cũng chủ động cho cô ăn chất dinh dưỡng.
Lục Dã trả lời cô ngắn gọn chỉ trong ba chữ: "Có lẽ vậy."
Cô bị Lục Dã đặt xuống đất rồi thấy anh bắt đầu cởi quần áo. ... ?!
"Anh muốn làm gì?"
Cô lấy tay che mắt theo bản năng, che được một lúc lại cảm thấy nếu không xem thì thật đáng tiếc, thế là cô bèn bỏ ngay tay ra, thoải mái ngắm nhìn.
Lục Dã: "..."
"Tôi xuống xem một chút." Anh vừa nói xong thì tầm nhìn của Phong Kỳ Kỳ cũng tối đen, người đàn ông cởi chiếc áo khoác ra rồi trùm lên người cô.
Chiếc áo khoác của anh không nhẹ.
Nhìn thấy vật biến dị nhỏ bé bị trùm trong chiếc áo khoác đang tìm "lối thoát", Lục Dã khẽ mỉm cười rồi tiện tay cởi chiếc áo lót màu xám ra.
Bỗng dưng anh dừng lại rồi nhìn xuống dưới.
Bên bụng trái của anh vốn có một vết sẹo to gần bằng nắm tay nhưng giờ đây nơi đó đã nhẵn nhụi như mới, trông không hề có dấu hiệu bị thương.
Anh lại sờ ra sau lưng, cũng y như vậy.
Tất cả những vết thương trên người anh, cho dù là vết thương mới trong thời gian gần đây hay những vết thương cũ lâu năm còn sót lại thì đã biến mất hoàn toàn.
Cơ thể anh giống như đã được "tẩy rửa" tỉ mỉ, được tái sinh hoàn toàn.
"... Anh cướp đi xương sườn của tôi, khiến tôi trở nên nhỏ bé như vậy... Tất cả là do anh gây ra."
Những lời buộc tội của vật biến dị bé nhỏ về "hành vi phạm tội" của anh cách đây không lâu lại hiện lên.
Anh giơ tay ấn lên ngực, tất cả những thay đổi này bắt nguồn từ xương sườn của vật biến dị nhỏ bé sao?
Cuối cùng Phong Kỳ Kỳ cũng chui ra khỏi áo khoác, một tiếng "bùm" vang lên. Đúng lúc nhìn thấy Lục Dã xuống nước, cô không nghĩ ngợi gì mà nhảy theo.
Lỡ anh vụng về làm tan tác đám đồng bọn mà cô đã vất vả lắm mới ghép được thì sao.
Cô phải theo dõi anh suốt quá trình này mới được.
Cô vùng vẫy tiến về phía Lục Dã. Anh không ngờ cô sẽ nhảy theo nên thuận tay kéo cô lại.
Không ngờ rằng bàn tay nhỏ bé của Phong Kỳ Kỳ trong lúc ấy đã rớt ra sau. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó nắm chặt lấy quần Lục Dã.
Nhưng mà... Chỗ nó nắm có cảm giác hơi kỳ lạ.
Phong Kỳ Kỳ rất có tinh thần khám phá, cô bèn nắm...
Ồ, còn chưa kịp nắm thì bàn tay nhỏ đã bị Lục Dã mặt không biểu cảm túm lấy.