Molly thoáng liếc qua xung quanh: "Vậy... vụ án này kết thúc rồi đúng không?"
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Không, vẫn chưa đâu, chúng ta vẫn chưa tìm ra được kẻ gửi lệnh bí ẩn kia."
Molly tỏ ra kỳ lạ: "Có thể tìm được sao? Thoạt nghe như đó là một kẻ cực kỳ thần thông quảng đại mà..."
Lộ Hy cụp mắt hỏi Thái Ti: "Anh lấy sticker từ đâu vậy?"
Thái Ti hơi sửng sốt: "Kẻ đó nói sẽ chuẩn bị cho tôi, tôi cũng không biết hắn đưa cho tôi thế nào, nhưng có một hôm tôi đã nhận được trong báo cáo của một nghiên cứu viên cấp dưới đưa lên."
Lộ Hy cười: "Anh có biết gì không, tác chiến viên trong Sở nghiên cứu nói trừ Chúc Tinh Dạ ra, chẳng có ai hỏi xin họ sticker cả."
Thái Ti nhìn Chúc Tinh Dạ đầy kỳ quái, anh bất lực giang tay ra: "Đừng nói là mấy người đang nghi ngờ tôi tự hại bản thân đấy nhé?"
Lộ Hy khẽ thở dài một tiếng, xoay người lại nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Hoàng: "Vì thế, suy đoán hợp lý nhất là kẻ đó chính là tác chiến viên, hắn có thể tự lấy sticker."
Tiểu Hắc hơi sửng sốt, Tiểu Hoàng thì phì cười: "Này này, Thượng tá à, đừng nói là cô đang bắt đầu nghi ngờ tới cả bọn tôi đấy nhé?"
Lộ Hy bất đắc dĩ nhếch miệng lên: "Đây chính là lý do tại sao nhân vật thám tử này không được người ta thích đấy, trước khi điều tra ra hết manh mối, tôi luôn nghi ngờ tất cả những người có liên quan tới vụ án."
Tiểu Hoàng thu lại nụ cười: "Thượng tá à, trò đùa này không vui lắm đâu."
Tiểu Hắc ngẩng đầu: "Tôi phải làm sao để chứng minh bản thân vô tội đây?"
Tiểu Hoàng bất mãn kêu lên: "Này, anh còn hùa theo làm bậy với cô ta nữa à?"
Lộ Hy nhìn sang Tiểu Hoàng: "Vậy thì tôi hỏi một chút nhé, tôi còn đắn đo một việc nữa, ở Sở nghiên cứu này ngoài trạm rác ra có chỗ nào khác để tiêu hủy vắc xin bị hỏng không?"
Molly khẽ giơ tay: "Nếu tiêu hủy vắc xin thì hẳn là phải làm trong phòng thí nghiệm nhỉ?"
Tiểu Hoàng khoanh 2 tay trước ngực, có vẻ như rất khó chịu vì mình bị nghi ngờ: "Tôi không rành mấy chuyện nghiên cứu khoa học này, đối với chúng tôi mà nói, chỗ để xử lý rác chỉ có vựa rác mà thôi."
Lộ Hy nói thêm: "Còn việc lúc đầu anh giấu quyển nhật ký của Lưu Hiển, cố tình che giấu bằng chứng để tôi đi tìm Chúc Tinh Dạ nữa."
Tiểu Hoàng hét lên: "Này, chuyện đó đã nói rồi mà, tôi chỉ muốn đánh anh ta một trận mà thôi! Nhưng tôi sẽ không giết anh ta đâu."
Lộ Hy nghiêm túc gật đầu: "Chuyện này thì tôi tin, nhưng đám người kia hạ lệnh cho Thái Ti như thế chẳng phải cũng muốn Chúc Tinh Dạ chết đi sao?"
Tiểu Hoàng lạnh mặt: "Nói là nghi ngờ tác chiến viên nhưng tới giờ cô chỉ hỏi mình tôi, Thượng tá Lộ Hy, cô không phải nghi ngờ tác chiến viên, cô đang nghi ngờ tôi đúng không?"
Tiểu Hắc hơi luống cuống nhìn Lộ Hy: "Thượng tá à, Ben đã vào sinh ra tử với tôi, tôi tin anh ta không phải..."
Lộ Hy không chút biểu cảm: "Nói thật thì tôi cũng không mong là anh ta, nhưng anh ta có quá nhiều sơ hở nhỏ nhặt, nghĩ kỹ vẫn thấy có chút vi diệu đấy."
"Nghĩ kỹ lại đi, Chúc Tinh Dạ bị tổng bộ hạ lệnh bắt giữ, còn kế hoạch của Thái Ti thì xuất hiện vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ, nếu tôi là kẻ đứng sau, việc tôi cần làm là phải khống chế Chúc Tinh Dạ trong tay trước. Giờ xem ra Tướng quân không phải là người cùng phe các người rồi, muốn lấy được quyền mở cửa của Tướng quân, vậy cũng chỉ có thể thông qua tôi mà thôi."
"Tiểu Hắc đi gặp Chúc Tinh Dạ với tôi chẳng có chuyện gì xảy ra, vì thế tôi có thể loại bỏ nghi ngờ với anh ta."
Tiểu Hoàng hơi nghiêng đầu: "Vậy là chỉ còn lại có tôi thôi? Xem ra cô chắc chắn rằng tôi là người đã hạ lệnh cho Thái Ti rồi. Nếu cô đoán đúng thì cô nghĩ sau khi tôi nhìn thấy hắn tới sẽ làm ra chuyện gì đây hả?"
Lộ Hy cười, đi về phía trước vài bước: "Thật không dám giấu, tôi vẫn đang chờ hành động của anh đây."
"Tôi không nói lại cô được, nhưng những gì cô nói căn bản cũng chỉ là suy đoán mà thôi." Tiểu Hoàng nhếch miệng, đột nhiên bước tới bóp chặt cổ Lộ Hy,"Nhưng nói thật thì trực giác của ngài đáng sợ thật đấy, Thượng tá Lộ Hy à."
Tiểu Hắc lập tức lấy súng ra, hét lớn: "Ben!"
Tiểu Hoàng cười: "Thằng ngốc, Ben hay Tiểu Hoàng đều không phải là tên thật của tao. Nghiên cứu viên Thái Ti, đây cũng không phải tên thật của mày đúng không, mày sắm vai này rồi, còn nhớ được mình tên thật là gì nữa không?"
Thái Ti nhìn anh ta: "Chúng ta đã thất bại rồi, mày làm thế cũng chẳng thay đổi được kết cục đâu."
"Nếu giết hết chúng thì sẽ chẳng còn ai biết sự thật nữa." Nụ cười của Tiểu Hoàng vẫn treo trên mặt như thường lệ, anh ta kéo Lộ Hy tới gần Chúc Tinh Dạ,"Bỏ hết súng xuống, đá sang đây, Tiểu Hắc, tao biết mày được điểm tối đa môn bắn tỉa, nhưng tao sẽ không cho mày có cơ hội để nổ súng đâu."
Tiểu Hắc chần chừ không làm gì, nụ cười của Tiểu Hoàng vẫn y nguyên, 1 tay khống chế Lộ Hy, tay kia khoác lên vai Chúc Tinh Dạ: "Mày có muốn cược một ván không? Nếu mày nổ súng, ta chắc chắn sẽ giết được 1 đứa. Mày có thể bắn qua vai tao, nhưng mày chỉ kịp cứu 1 người thôi, mày nghĩ mày có đoán đúng được không?"
"Hoặc là — Mày có thể bắn thẳng vào đầu tao, như thế có thể cứu được cả hai đứa này, nhưng mày có đủ cứng rắn để làm không?"
Tiểu Hắc mím môi im lặng.
Lộ Hy hắng giọng: "Dù giết hết chúng tôi thì anh cũng không thay đổi được kết cục đâu, trước khi tới tôi đã bảo Molly ghi âm lại, chắc hẳn là giờ anh ta đã gửi thông tin ra ngoài rồi."
Molly rên rỉ: "Sao cô nói cho anh ta biết làm gì! Ít ra anh ta vẫn chưa để ý tới tôi mà!"
Lộ Hy nghiêm nghị đàm phán: "Tôi nghĩ giờ anh đầu hàng vẫn còn kịp đấy, thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên tôi gặp tình huống này, có kinh nghiệm nhiều rồi."
Tiểu Hoàng cười: "Cảm ơn cô đã giúp tôi kéo dài thời gian nhé Thượng tá."
Anh ta vừa dứt lời, cả phòng tạm giam đột nhiên phát ra một tiếng vang cực lớn, Lộ Hy mơ hồ nghe thấy tiếng Tiểu Hắc hét lớn: "Tất cả ôm đầu nằm xuống!"
Trước mặt là một luồng sáng trắng nổ tung, đá văng tung tóe, Lộ Hy chỉ kịp chửi thề một câu, là cô chủ quan, thế lực zombie thời tận thế sao có thể so với đám dân quê hồi trước được chứ! Dù có là bắt con tin cũng không giống nhau được!
Lộ Hy chỉ kịp co người thành một cục, ngoài cơn đau dữ dội trong tai và chấn động não nhẹ thì hình như cô cũng không bị tổn hại gì.
Lộ Hy mở mắt ra, nóc phòng tạm giam đã bị nổ thành một cái lỗ lớn, ánh nắng ngoài trời chiếu thẳng vào, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bầu trời trong thế giới này.
Cô cố gắng nghiêng đầu, vẫn di chuyển được, Chúc Tinh Dạ đang bảo vệ trên người cô, Lộ Hy vội ngồi dậy lay anh: "Này —"
Kính của Chúc Tinh Dạ đã nát vụn, trên trán bị xước một mảng, máu đỏ chảy dài, áo khoác trắng đã bị bẩn. Anh nhìn Lộ Hy cười, vẫn còn sức để an ủi cô, giờ Lộ Hy không còn nghe bất cứ tiếng động nào được nữa nhưng vẫn có thể đọc được khẩu hình miệng của anh, anh đang nói "Không sao".
Tiểu Hoàng dựa trong góc, Lộ Hy để ý chỗ anh ta rất ít đá vụn rơi xuống, xem ra là đã sớm tìm được một góc chết an toàn trong vụ nổ rồi.
Tiểu Hoàng đóng mở miệng, nhưng Lộ Hy không thể nghe được anh ta đang nói gì.
Những người khác đều bị một màn bụi che lấp, không biết có bị gì không, Lộ Hy vịn eo đứng dậy đi tới phía Tiểu Hoàng.
Hình như Chúc Tinh Dạ đang gọi cô sau lưng, nhưng Lộ Hy không quay đầu lại. Đi được vài bước cô mới nghe được loáng thoáng, Tiểu Hoàng cười: "... Ngài định làm chiến sĩ hy sinh vì nhiệm vụ hay sao?"
Dưới góc trái tầm mắt có dấu chấm than nhấp nháy không ngừng, vừa rồi có người đã nói dối.
Lộ Hy không khỏi trợn mắt, giờ này mới sáng, khác nào là kỹ năng vô dụng không!
Lộ Hy hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Anh ăn gì chưa?"
Nét mặt Tiểu Hoàng thoáng mê man, sau đó như thể đã hiểu ra, hợp tác nói theo: "Nói thật, nếu không phải chúng ta ở 2 phe đối lập nhau thì tôi thật sự rất thích tính cách của cô đấy."
Lộ Hy cười: "Anh cũng đừng quá kích động, những gì tôi nói lúc nãy đều là lừa anh cả, giờ anh làm ra cảnh này, chẳng phải vẫn yên ổn đó sao?"
Tiểu Hoàng cười lắc đầu: "Sao cũng được, dù sao thì chúng ta cũng sẽ không gặp nhau nữa đâu, cô có biết sự thật không cũng chẳng sao, tôi sẽ đưa Chúc Tinh Dạ đi."
Lộ Hy hô to: "Sự thật chỉ có một!"
Tiểu Hoàng không biết cô muốn làm gì nữa, cảnh giác đụng vào súng sau lưng mình, sau đó hình như chẳng xảy ra chuyện gì nữa.
Trên đầu Lộ Hy hiện ra ký tự chỉ có mình cô mới thấy được, Lộ Hy khô khốc nói: "Molly là nam."
Đcm chuyện này ai mà không biết!
Tiểu Hoàng lắc đầu: "Ê, bày vẽ thế cũng vô dụng thôi."
Lộ Hy: "Bà mẹ quê của anh sẽ buồn lắm đấy!"
Tiểu Hoàng trước mắt thoáng chốc trở nên mê man, dường như anh ta trông thấy ảo ảnh về quá khứ, là thời niên thiếu không buồn không lo của anh ta —
Trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng động lớn, gió mạnh thổi qua, Tiểu Hoàng bị kích thích nhanh chóng tỉnh lại từ ảo giác, anh ta nhìn Lộ Hy đầy cảnh giác: "Cô đã làm cái gì hả!"
Lộ Hy im lặng ngẩng đầu lên, một chiếc trực thăng đang bay trên đầu họ, thả thang dây xuống.
Lộ Hy hỏi: "Tôi nghĩ đây không phải là tới cứu chúng tôi đâu đúng không?"
Trời muốn diệt tôi mà.
Tiểu Hoàng cười: "Hiện tại khắp Sở nghiên cứu đều đã bị nổ tung rồi, sẽ không có ai tới cứu các người nữa đâu, đó là viện binh của tôi."
Lộ Hy hít sâu, đau khổ quay đầu nhìn lại Chúc Tinh Dạ: "Anh Chúc Tử ơi, tôi đã cố gắng hết sức, thật sự hết cách rồi."
Chúc Tinh Dạ mỉm cười ấm áp, anh đi về phía trước: "Đừng giết cô ấy và em trai tôi, tôi sẽ hợp tác với các người để nghiên cứu, nếu giết họ thì dù có dùng thủ đoạn gì tôi cũng sẽ không làm việc cho các người đâu."
Tiểu Hoàng cười, định đi vòng qua Lộ Hy: "Chúng tôi cũng không hung ác thế đâu..."
Nửa câu sau im bặt, Lộ Hy cầm một khẩu súng trong tay, họng súng đang dí vào bụng anh ta.
Lộ Hy cười: "Xin lỗi nhé, tôi bắn tệ lắm, nhưng thiết nghĩ ở khoảng cách bằng 0 thế này thì tôi cũng không bắn trật được đâu."
Tiểu Hoàng nhìn cô chằm chằm, chợt cười: "Cô có gan nổ súng không?"
Lộ Hy thu lại ý cười, Tiểu Hoàng chợt phát hiện cô gái này luôn mỉm cười nên trông rất dễ nói chuyện, nhưng lúc cô không cười, cả khuôn mặt tràn đầy lạnh lẽo, thậm chí còn toát ra sát khí.
Cô hơi nghiêng đầu: "Đây chỉ là một trò chơi với tôi mà thôi, anh có biết sự khác nhau lớn nhất giữa trò chơi và thực tế là gì không?"
Tiểu Hoàng nhíu mày.
Lộ Hy lạnh mặt từ từ đè xuống cò súng: "Giết người trong trò chơi thì không phạm pháp."