Lộ Hy muốn xem đoạn video trong truyền thuyết trước, dù Tiểu Quan bảo cô ở Cục cảnh sát cũng xem được, nhưng Lộ Hy vẫn muốn nghe những người liên quan nói thế nào.
Trong phòng giám sát có một người bảo vệ, rõ ràng anh ta đã gặp Kinh Cố An nên hơi lo lắng đứng dậy chào: "Cảnh sát!"
Kinh Cố An gật đầu với anh ta: "Lại làm phiền anh rồi, chúng tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn về những chuyện đã xảy ra."
Bảo vệ ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi thật sự không biết gì mà..."
Lộ Hy cười: "Không sao đâu, chỉ hỏi đại khái vài câu thôi."
Bảo vệ tò mò nhìn cô rồi hỏi Kinh Cố An: "Vị này là..."
Kinh Cố An hơi do dự một chút rồi nói: "Cô ấy là chuyên gia của chúng tôi."
Lộ Hy bỗng cảm thấy thân phận của mình cao quý hơn hẳn.
Bảo vệ hơi căng thẳng: "Muốn hỏi cái gì?"
Lộ Hy nhìn anh ta: "Phương Tiễu Ngữ ở tầng nào vậy? Video giám sát của cả tòa nhà này đều bị mất à?"
Bảo vệ: "Tầng 22, cả tòa nhà đều bị mất hết."
Lộ Hy ồ một tiếng, quan sát các màn hình trong phòng giám sát: "Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này đúng không?"
Tiểu Quan đang thầm nghĩ chuyện không có video giám sát thế này sao diễn ra hàng ngày được, ai ngờ bảo vệ lại hơi do dự nói: "Chuyện này... Thực ra không phải là lần đầu tiên."
Lộ Hy vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ lại có được câu trả lời thế này.
Bảo vệ lúng túng gãi đầu: "Hệ thống lưu trữ của chúng tôi không ổn định mấy, thi thoảng sẽ có trục trặc, mất video của vài ngày..."
Kinh Cố An tức giận: "Sao anh không nói sớm hả? Nếu như thế thì chúng tôi không thể kết luận được video đó là bị kẻ khác lấy đi!"
Bảo vệ vội giải thích: "Không không không, lần này chắc chắn là cố ý mà! Mỗi lần video biến mất đều có quy luật cả, nhất là không bao giờ mất trong cả tòa nhà! Từ trước tới giờ chưa bao giờ biến mất có một nửa thế này cả!"
Tiểu Quan lẩm bẩm: "Nhiều khi nó là lỗi mới thì sao? Mấy cái máy tính này ai mà nói chắc được cơ chứ."
Bảo vệ vẫn nghĩ không thể nào: "Chương trình của chúng tôi hàng ngày đều có một thư mục, trong đó là video giám sát ở cửa, thang máy và các tầng lầu trong cùng một ngày, có lỗi thì sẽ bị mất một thư mục như thế, chứ không thể nào mất một nửa video đâu..."
Tiểu Quan bị thuyết phục: "Anh biết rõ máy tính quá nhỉ."
Bảo vệ: "Haizz, thời đại bây giờ phải cố để kiếm cơm ăn thôi, không biết sao được?"
Lộ Hy hỏi anh ta: "Anh còn nhớ lúc trước video bị mất vào ngày nào không?"
Bảo vệ thoáng ngạc nhiên, hơi lắp bắp: "Chuyện này, chuyện này có liên quan gì sao?"
Kinh Cố An nhíu mày: "Chuyện này liên quan tới phán đoán của chúng tôi, mong anh hỗ trợ điều tra."
Bảo vệ hơi ấp úng: "Chuyện này, có hơi... Video sẽ được chúng tôi kiểm tra định kỳ, chẳng ai rảnh mà giữ hết nhiều video như thế đúng không?"
Anh ta càng do dự, Lộ Hy lại càng cảm thấy đây là manh mối: "Vậy hẳn sẽ có ghi chép tổng hợp về những ngày bị mất đúng không? Cho tôi xem ghi chép bị mất trong 2 tháng gần nhất đi."
Bảo vệ hơi do dự, Lộ Hy bèn giả vờ như lơ đãng hỏi Kinh Cố An: "Đúng rồi, những chuyện bất thường này làm sao kiểm chứng được nhỉ? Bên nội bộ công ty quản lý tài sản sẽ có ghi lại chứ?"
Kinh Cố An hiểu ý cô, có lẽ là vì lo bảo vệ nói dối nên muốn tạo áp lực một chút, vì thế anh ta cũng phối hợp theo: "Bình thường đều sẽ có, không có cũng không sao, đồng nghiệp bên bộ phận kỹ thuật của chúng ta có thể giúp khôi phục lại được mà."
Bàn tay viết chữ của bảo vệ hơi run lên, viết ra một chuỗi số rồi đưa cho Lộ Hy.
Ngày 2, 3, 7 tháng trước, ngày 15, 16, 17 tháng này đều bị mất...
Lộ Hy nhìn chằm chằm vào chuỗi số này như đang suy nghĩ gì đó.
Tiểu Quan tò mò hỏi thăm: "Nhiều video bị mất như thế à? Vậy sao không tìm người đến sửa đi?"
Bảo vệ lúng túng gãi đầu: "Chuyện này, bình thường chủ công ty quản lý tài sản không đến phàn nàn thì sẽ không chủ động sửa chữa đâu."
Mặt Kinh Cố An tối sầm lại: "Vớ vẩn! Đây là rủi ro nguy hiểm đấy!"
Bảo vệ bị dọa đến mức run lên.
Lộ Hy nhìn anh ta cười: "Trùng hợp nhỉ."
Bảo vệ không biết cô nói trùng hợp là sao, nhưng bị cô nhìn như thế vẫn hơi chột dạ nên bèn lên tiếng thanh minh: "Đồng chí cảnh sát ơi, sự thật tôi nói đều là thật mà!"
Một câu nói liền 2 chữ "thật", nghe thế nào cũng thấy càng chột dạ hơn.
Tiểu Quan tò mò sấn tới hỏi: "Sao thế, có gì mà trùng hợp?"
Bảo vệ cũng lén vểnh tai lên nghe, Lộ Hy bèn thừa nước đục thả câu: "Lát nữa nói. Chúng ta lên tầng 22 đi, đúng rồi, xác nhận chủ hộ là Phương Tiễu Ngữ đúng không?"
Tiểu Quan gật đầu: "Đã xác nhận rồi, lúc đó tôi còn khá ngạc nhiên nữa, cứ nghĩ nhà của ngôi sao lớn sẽ lớn hơn, ai ngờ chỉ là một căn 3 phòng 2 sảnh bình thường thôi."
Có vẻ như bảo vệ cũng tự nhận thấy biểu hiện ban nãy của mình không ổn, bấy giờ tích cực phát biểu: "Anh đừng thấy nhà cô ấy không lớn nhé, đất ở đây giá chát lắm, với lại cô ấy không chỉ có mỗi căn này thôi đâu, tôi nghe nói trong khu cư xá này cô ấy mua tận mấy căn lận đấy."
Mọi người đều sửng sốt, Kinh Cố An nhíu mày: "Tiểu Quan, đến chỗ tài sản hỏi chủ công ty một ít thông tin đi."
Tiểu Quan hứng khởi, lập tức đi ra ngoài.
Lúc Lộ Hy và Kinh Cố An cùng đi lên tầng 22, Kinh Cố An nhìn cô vài lần.
Lộ Hy ngoảnh lại: "Sao vậy?"
Kinh Cố An ngượng ngùng hắng giọng: "Không sao, lúc đầu tôi cứ nghĩ cô còn quá trẻ, chỉ e không giúp được gì, nhưng giờ xem ra cô đúng là một thám tử xuất sắc."
Lộ Hy nhìn anh ta chằm chằm, lẽ nào nhân vật cảnh sát trong trò chơi này còn có thiết lập độ thiện cảm hay sao? Nhưng thế cũng hợp lý, độ thiện cảm của cảnh sát đủ cao thì mới dễ để anh ta tin vào lời giải thích của mình chứ.
Dù thế nào vẫn phải bắt hung thủ đã.
Lộ Hy cười: "Nào có, chỉ đang cố hết sức thôi."
Cả hai vừa bước ra khỏi thang máy, ở góc trái bên dưới tầm mắt của Lộ Hy lại xuất hiện dấu chấm than quen thuộc, nhấp nháy 3 lần.
Lộ Hy biến sắc, sao lại nữa rồi?
Cô muộn phiền sờ cằm, tạm thời trừ Kinh Cố An và Tiểu Quan ra thì trong số Chúc Tinh Dạ, Trương Nhã và bảo vệ có ít nhất là 2 người nói dối.
Nếu lát mà nó sáng lên lần nữa thì cơ bản có thể xác định được tất cả đều đang nói dối.
Thi thể đã không còn ở hiện trường, vị trí của người chết được đánh dấu bằng vạch kẻ trắng trên mặt đất, ngay cạnh bàn trà. Bàn trà hơi nghiêng, bài tarot bên trên rơi khắp ra đất, có vài tờ vẫn còn nằm trên bàn.
Hiện trường có rất nhiều cảnh sát đang làm việc, Kinh Cố An giới thiệu với cô, đa số đều là người bên bộ phận kỹ thuật, họ vẫn chưa lấy xong chứng cứ ở hiện trường.
Kinh Cố An đưa cho cô một đôi găng tay: "Đeo vào đi, nhưng dù có đeo cũng đừng tùy tiện đụng vào đồ vật nhé, cứ để người chuyên nghiệp làm."
Lộ Hy gật đầu, vừa quan sát vừa hỏi: "Dấu vân tay ở hiện trường thế nào?"
Một cô gái đeo kính phía sau anh ta đứng dậy vươn vai một cái: "Nhiều lắm, lấy cũng kha khá rồi."
Kinh Cố An bổ sung: "Đây là cảnh sát Khương của bộ phận kỹ thuật chúng tôi, căn cứ theo lời khai của trợ lý nạn nhân Trương Nhã, cô ta thường xuyên mời bạn bè tới nhà tụ tập, vì thế trong phòng có đủ mọi dấu vân tay."
Lộ Hy thấy hơi tiếc.
Cô bỗng nghiêng đầu sang chỗ khác: "Mà này... Đã điều tra dấu vân tay trên bài tarot chưa?"
Ánh mắt của cảnh sát Khương lóe lên: "À! Vì dấu vân tay quá phức tạp nên chúng tôi định nếu không tìm ra manh mối nào khác thì mới điều tra một lượt luôn. Nhưng mặt lá bài bóng loáng thế này, rất có thể sẽ có dấu vân tay hoàn chỉnh đấy."
Lộ Hy: "Người xem bói bài tarot phải rút bài, rất có thể dấu vân tay của người đó bị lưu lại trong quá trình Phương Tiễu Ngữ xem bói đấy!"
Cảnh sát Khương lập tức đứng dậy: "Gom bài lại đi, mọi người, ưu tiên kiểm tra dấu vân tay trên bài tarot trước."
Kinh Cố An gãi đầu: "Xem ra biết nhiều kiến thức cũng quan trọng lắm."
Lộ Hy khẽ cười rồi tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Cô tò mò nhìn thùng rác, bên trong chỉ có vài mẩu khăn giấy: "Là thùng rác vốn có ít đồ như thế hay đều đã bị người ở bộ phận kỹ thuật lấy đi hết vậy?"
Kinh Cố An lẩm bẩm: "Sao nghe cô nói như thể mấy nhóc bên kỹ thuật đều thích lục thùng rác vậy. Trước đó cũng chỉ có vài mẩu khăn giấy thôi, cảnh sát Khương, đã điều tra gì chưa?
Cảnh sát Khương ngẩng đầu lên: "Điều tra rồi, vì thế tôi đã để lại chỗ cũ."
Lộ Hy hiểu ý của cô ta: "Ý là rác vô dụng thật à?"
Cảnh sát Khương giang tay: "Chỉ là khăn giấy lau nước mắt thôi, không có thuốc mê gì hết, cũng chẳng có vụn thức ăn. Ngoài ra cũng chỉ có..."
Cảnh sát Khương nói đến đây thì hơi do dự.
Kinh Cố An cảm thấy sự do dự này thường đại diện cho việc có manh mối, thế nên vội gặng hỏi: "Còn có gì nữa?"
Cảnh sát Khương: "Còn có nước mũi."
Lộ Hy: "..."
Kinh Cố An tức giận: "Cái này có gì mà phải do dự chứ!"
Cảnh sát Khương nhún vai: "Dù sao người chết cũng là ngôi sao nữ mà, tôi định chừa cho cô ta tí hình tượng thôi, khóc đến mức nước mắt nước mũi tè le thì mất mặt quá."
Lộ Hy dạo quanh phòng một vòng, không tìm những manh mối khác nữa.
Ở đây đúng là một căn nhà có 3 phòng 2 sảnh đơn giản, phòng ăn, phòng khách và phòng bếp đều liền nhau, phòng ngủ không có dấu vết bị lục lọi, còn có một căn phòng để tập gym khác, các máy móc cũng không có vết máu, cuối cùng là một gian phòng lớn để chứa đồ, các loại thùng chất đống, có vẻ như trong đó đều là quần áo và đồ trang sức của Phương Tiễu Ngữ.
Số lượng này, đúng là không hổ danh ngôi sao nữ nhỉ.
Lộ Hy lại lắc lư ra ngoài, Kinh Cố An tiến tới: "Cô Lộ, có phát hiện được gì không?"
Lộ Hy lắc đầu.
Tiểu Quan hùng hổ chạy xộc vào từ cửa: "Báo cáo! Một phát hiện cực kỳ quan trọng! Tin tức chấn động đấy!"
Lộ Hy buồn cười nhìn anh ta: "Gì vậy? Anh hỏi thăm chuyện nhà cửa còn hỏi ra được tin tức gì nữa, chẳng lẽ cả tòa nhà này đều của Phương Tiễu Ngữ à!"
Tiểu Quan sửng sốt: "Sao cô biết vậy?"
Lộ Hy cũng ngớ người ra, khó tin hỏi lại lần nữa: "Cả một tòa nhà luôn á? Vậy sao cô ta lại ở tầng 22!"
Tiểu Quan đoán: "Có khi nào vì năm nay người chết 22 tuổi không? Mỗi năm chuyển nhà 1 lần."
Nét mặt của Lộ Hy cực kỳ vi diệu: "Đây là thế giới của người có tiền đấy ư..."