Chương 52: Thông Tin Của Chúc Tinh Dạ

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:09

Cả hai đi tới trước cửa phòng tạm giam của Chúc Tinh Dạ, Lộ Hy quẹt thẻ, không hề bất ngờ khi nghe thấy "Ting — Hiện tại không có quyền". Chẳng mấy chốc Tướng quân đã gọi tới, Lộ Hy vừa kết nối vừa nói khẽ với Tiểu Hắc: "Mấy năm nay Tướng quân rảnh tới mức chỉ đợi để gọi điện thoại cho chúng ta thôi à?" Tiểu Hắc thấy khuôn mặt của Tướng quân xuất hiện trên bảng giao tiếp, kinh hãi nháy mắt ra hiệu cho Lộ Hy. Tướng quân nhìn Lộ Hy: "Đã tới rồi thì nói lý do của cô ra đi." Lộ Hy khẽ gật đầu, thuật lại suy đoán vừa nãy về Thái Ti lần nữa. Tướng quân nghe xong liền im lặng, ông ta nhìn Lộ Hy: "Đây là đáp án của cô ư?" Lộ Hy lắc đầu: "À không, dù bản thân tôi cũng không tin lắm, nhưng tôi thấy nghe cũng có lý, hiện tại không có lời khai của Chúc Tinh Dạ thì chúng ta không thể loại trừ khả năng này được." Tướng quân gõ ngón tay lên mặt bàn rồi ngẩng đầu lên: "Được rồi, tôi sẽ cho cô quyền gặp Chúc Tinh Dạ, nhưng tôi cần một đáp án từ cô." Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Ông đang cần đáp án, hay là sự thật?" Tiểu Hắc bị dọa ho khan vài tiếng. Bất ngờ là Tướng quân lại khẽ cười: "Cô là một tay tôi đưa lên đấy, Lộ Hy, tôi biết rõ tính cô, cô chỉ có thể cho tôi sự thật mà thôi." Tướng quân cúp máy, sắc mặt của Lộ Hy hơi kỳ lại, câu thoại tử tế cuối cùng của ông ta là sao vậy? Đừng nói vị Tướng quân này có liên quan gì tới cô nữa nhé? Chẳng lẽ là cha của cô trong thế giới này? Lộ Hy thở dài: "Chính trị phức tạp thật." Ánh mắt của Tiểu Hắc đầy sùng bái: "Tôi nghĩ ngài đã rất đáng gờm rồi mà." Lộ Hy thử quẹt thẻ lần nữa, lần này cửa phòng tạm giam đã mở ra. Trong phòng tạm giam không có ánh sáng, Chúc Tinh Dạ mặc áo khoác trắng của nghiên cứu viên, ngồi xếp bằng tựa vào tường, khép hờ mắt. Nghe tiếng mở cửa, anh hơi nghiêng đầu, hàng mi khẽ rung lên, mở mắt ra, quờ quạng cặp kính kế bên để đeo vào. Lộ Hy nhìn anh rồi thấp giọng hỏi Tiểu Hắc: "Anh có biết tại sao nhân viên nghiên cứu khoa học lại phải mặc áo khoác trắng không?" Tiểu Hắc mờ mịt lắc đầu, không hiểu sao Lộ Hy lại hỏi chuyện này. Lộ Hy cụp mắt xuống: "Có 2 nguyên nhân, 1 là vì trước đây bác sĩ y tá đều mặc áo khoác màu đen, không bị bẩn, lúc đó chưa có điều kiện khử trùng sát trùng, vì thế rất nhiều bệnh nhân đã chết vì nhiễm trùng. Sau này mọi người ý thức được tầm quan trọng của việc chống khuẩn, màu trắng là màu dễ bị dơ nhất, rất dễ nhìn ra dù chỉ là một vết bẩn nhỏ, như thế có thể thúc đẩy công tác khử trùng và vệ sinh, đồng thời bảo vệ bệnh nhân." "Trước đây bệnh viện và phòng thí nghiệm không được tách riêng nhau ra hoàn toàn, truyền thống đó cứ kéo dài tới tận bây giờ." Tiểu Hắc khó hiểu gật đầu: "Tôi đã học được một kiến thức mới rồi, nguyên nhân còn lại là gì?" Lộ Hy giơ ngón cái lên: "Nguyên nhân còn lại là tiết chế sự đẹp trai lại." Tiểu Hắc: "..." Lộ Hy hạ giọng nói nhưng khóe mắt cô hình như đã bắt gặp một ý cười trong mắt Chúc Tinh Dạ. Chúc Tinh Dạ đứng dậy gật đầu với cô: "Nghe danh đã lâu, Thượng tá Lộ Hy." Lộ Hy: "Khách sáo quá rồi, tôi có thể hỏi thẳng không?" Chúc Tinh Dạ gật đầu, nét mặt ấm áp khiến Lộ Hy cảm giác anh có vẻ hơi ngoan ngoãn. Cô đi vào thẳng vấn đề: "Đầu tiên là vắc xin do anh chế tạo, tôi muốn xác nhận lại, anh Chúc Tinh Dạ, anh có đổi vắc xin thành virus zombie không?" "Tôi cứ nghĩ cô sẽ hỏi tôi về vụ án của Dương Bảo chứ." Chúc Tinh Dạ lắc đầu,"Không hề, tôi cam đoan mình chế tạo vắc xin bình thường. Hơn nữa, tuy thoạt nhìn virus zombie và vắc xin khá giống nhau, người ngoài ngành có lẽ sẽ nhầm, nhưng với kiểu người suốt ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm như chúng tôi, chỉ cần tôi cầm trên tay là sẽ phân biệt được ngay." Lộ Hy nhíu mày: "Vậy ý anh là chắc chắn anh không thể nhầm được?" Chúc Tinh Dạ nhìn cô: "Không những là không nhầm, mà tôi còn có thể chắc chắn được mẫu vật tôi giữ lại cũng là vắc xin bình thường." Lộ Hy chống cằm: "Cũng có thể là trong lúc bỏ vắc xin vào đã bị đổi rồi. Nếu họ muốn đổi vắc xin của anh, chắc chắn cũng sẽ đổi luôn mẫu vật đúng không?" Chúc Tinh Dạ từ tốn lắc đầu: "Không thể nào, dù cô có cách mở được cửa tủ mã hóa chứa mẫu vật thì cũng sẽ để lại ghi chép trong vòng tay của tôi, tôi đã kiểm tra rồi, sau khi phát vắc xin ra, tủ mẫu vật của tôi không hề bị mở ra." "Mỗi lô vắc xin đều có số hiệu riêng, tôi chế tạo ra 21 lô vắc xin, ST-18-4991 giữ lại làm mẫu vật, ST-18-4992 tới ST-18-5012 thì gửi tới Cục số 7, chắc chắn trung ương đã tìm ra nguồn gốc từ nơi phát hiện vắc xin zombie nên mới tiến hành bắt tôi khẩn cấp." Lộ Hy sửng sốt: "Nói thế thì việc Lưu Hiển tố cáo căn bản không phải là nguyên nhân khiến anh bị bắt sao?" Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu: "Dù gã không tố cáo tôi thì chỉ cần vắc xin gửi ra dưới danh nghĩa của tôi có vấn đề, sớm muộn gì họ cũng tìm tới thôi." Lộ Hy lẩm bẩm: "Vậy thì anh và Chúc Dương Bảo không đủ động cơ để giết Lưu Hiển rồi, trừ khi là kích động muốn trút giận, nhưng tôi thấy anh không như thế..." "Khụ, đây nghe như đang ngụy biện, nhưng quả thật không phải tác phong thường ngày của tôi đâu." Chúc Tinh Dạ hắng giọng,"Tôi nghĩ trong tình huống thế này, bình tĩnh mới là cách giải quyết tốt nhất. Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, Dương Bảo vẫn ổn chứ?" Lộ Hy chỉ vào vách tường: "Cách anh một vách tường đấy, anh có thể gõ tường để chơi với cậu ta." Tiểu Hắc nhắc: "Không nghe được đâu, vật liệu đặc biệt đấy, để ngăn ngừa việc truyền tin bằng mã Morse." Lộ Hy hơi sửng sốt: "Anh biết mã Morse luôn à?" Tiểu Hắc ngượng ngùng gãi đầu: "Chỉ biết tên thôi chứ không biết cụ thể." Lộ Hy giang tay tiếc nuối với Chúc Tinh Dạ: "Xem ra là không được rồi, hay là chúng tôi lén cho 2 người gặp nhau nhé? Dù sao tôi cũng mở được cửa của Chúc Dương Bảo mà." Vẻ mặt của Tiểu Hắc rất khó tả: "Thượng tá à, dù cho anh ta hay Chúc Dương Bảo đi nữa, chỉ cần bước ra khỏi phòng tạm giam nửa bước cũng sẽ khiến cả Sở nghiên cứu này bị báo động, tất cả tác chiến viên sẽ lập tức chạy tới trong vòng 1 phút, bao vây nơi này." Lộ Hy sờ mũi: "Tới vậy luôn hả? Đáng sợ thật." Tiểu Hắc thở dài: "Anh ta là Chúc Tinh Dạ mà." Chúc Tinh Dạ cười: "Không sao, biết nó chưa bị định tội là tôi yên tâm rồi, sau này phải nhờ ngài rồi, Thượng tá Lộ Hy, ngài muốn hỏi gì tôi sẽ đều hỗ trợ." Lộ Hy ngồi xếp bằng: "Vậy hỏi cái nhìn của anh về những nghiên cứu viên khác trước đi. Anh nghĩ Thái Ti là người như thế nào?" Chúc Tinh Dạ suy nghĩ một chút: "Thái Ti... là một người khá mâu thuẫn. Trong cuộc sống hàng ngày, hắn tỏ ra là một người rất hướng ngoại, nói một cách tiêu cực thì là hơi khoa trương, đa số người trong Sở nghiên cứu đều không ưa gì hắn." Lộ Hy nghe ra được hàm ý của anh: "Xem ra anh lại không nghĩ như thế." Chúc Tinh Dạ khẽ cười: "Nghe thì hơi tự luyến, nhưng tôi nghĩ có lẽ là hắn rất thích tôi, luôn tỏ ra ghét tôi nhưng nhiều khi lại là... hơi trong nóng ngoài lạnh? Hoặc là có mục đích khác." "Nhưng không phải vì thế mà tôi nói hắn mâu thuẫn, mà vì phong cách thí nghiệm của hắn rất chắc chắn. Hắn rất thích tiến hành từng bước từ đầu tới cuối, đôi khi còn hơi cẩn thận quá mức, chuyện này hơi mâu thuẫn với tính cách kiêu ngạo của hắn. Nhưng tiếc rằng đó chỉ là cảm nhận cá nhân của tôi, tôi không có bằng chứng gì." Lộ Hy hỏi tiếp: "Lưu Hiển thì sao?" Chúc Tinh Dạ cười áy náy: "Xin lỗi nhé, tôi còn chưa kịp tìm hiểu gã nữa, tôi chỉ biết gã không thích giao tiếp với người khác cho lắm, nhưng kiến thức chuyên môn rất vững." Lộ Hy lại hỏi: "Còn Molly?" Chúc Tinh Dạ hơi nhíu mày: "Tôi không nghĩ là anh ta vui như vẻ bề ngoài đâu." Lộ Hy hơi hoang mang: "Là sao?" Có vẻ như Chúc Tinh Dạ thấy phản ứng của cô hơi buồn cười, không kìm được mà cong môi lên: "Là thế này, tôi không thường làm việc chung với anh ta nên cũng không hiểu rõ tính tình anh ta cho lắm. Tôi chỉ thấy lạ là hành động của anh ta nói rõ anh ta rất thích người ta, nhưng thi thoảng sẽ khiến cô cảm thấy thực chất anh ta chẳng có hứng thú gì với mình hết." Lộ Hy chớp mắt: "Chỉ bấy nhiêu thôi à?" Khó khăn lắm họ mới thuyết phục được Tướng quân cho gặp Chúc Tinh Dạ, kết quả anh chỉ nói ra chút đỉnh thông tin này thôi ư? Chúc Tinh Dạ hơi bất lực: "Xin lỗi, tôi bị giam lại sớm quá nên không biết nhiều lắm đâu." Lộ Hy chỉ đành đứng dậy: "Vậy chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi." Cô dẫn Tiểu Hắc đi ra tới cửa, Chúc Tinh Dạ chợt gọi lại: "Lộ Hy." Lộ Hy quay đầu lại, nét mặt Chúc Tinh Dạ rất nghiêm túc, giọng nói dịu dàng: "Nhớ cẩn thận đấy." Cô kỳ lạ nghiêng đầu nhưng vẫn đáp: "Ừm." Cửa phòng tạm giam lại đóng lại, Chúc Tinh Dạ bên trong nhắm mắt lại, khẽ thở phào. Ngoài cửa, Lộ Hy vẫn đang nghĩ tới những lời anh vừa nói — Nhớ cẩn thận, sao nghe như có ý tứ sâu xa gì đó vậy. E rằng cô không phải là người duy nhất cho rằng câu này có ẩn ý gì, Tiểu Hắc cũng nghiêm túc đưa súng cho cô, Lộ Hy giật bắn người: "Làm gì thế!" Tiểu Hắc nghiêm túc: "Tôi tin vào suy đoán của Chúc Tinh Dạ, cô phải cẩn thận đấy." Lộ Hy dở khóc dở cười: "Anh có đưa cho tôi thì tôi cũng có dùng được đâu!" Tiểu Hắc vẫn kiên trì đưa cho cô: "Có vũ khí trong tay thì ít ra cũng có chút uy hiếp mà, cô có thể kéo dài thêm tí thời gian, tôi và Ben có thể đuổi tới kịp, đừng lo, Thượng tá, chúng tôi sẽ bảo vệ ngài." Lộ Hy đành phải giắt cây súng ra sau thắt lưng mình, hơi thẳng lưng lên: "Anh trông tôi có ngầu không?" Tiểu Hắc hơi bất lực: "Ngầu lắm." "Tới Sở nghiên cứu đi, không biết Tiểu Hoàng đã giải được mật mã chưa nữa." Lộ Hy nheo mắt,"Chúng ta phải giải hết những câu đố còn lại. Nếu cuối cùng tất cả các bằng chứng đều chỉ tới Thái Ti, vậy thì chúng ta có thể tin rằng hắn là một tên sát nhân cực nhiều thủ đoạn rồi." "Nếu trong vụ này còn có tác phẩm của những kẻ khác, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, tôi không tin trên đời này có âm mưu nào hoàn hảo 100% đâu."