Chương 106: Mẹ Trong Ký Ức

Sao Nghi Can Số 1 lại là Anh

Ma Pháp Thiếu Nữ Thố Anh Tuấn 19-10-2023 12:48:46

Chúc Tinh Dạ trong phòng nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Hằng Hằng không dám lộ mặt mà chỉ giơ tay cẩn thận chỉ ra ngoài cửa sổ, có lẽ là đang lo bị camera trong phòng quay được. Lộ Hy nhìn Chúc Tinh Dạ phiên bản cute trong phòng, vừa rồi không nhìn kỹ, giờ mới thấy hình như khóe mắt của cậu ấy đỏ hoe như vừa mới khóc xong, khoa trương hơn nữa là bàn tay trái bấm dây đàn cũng quấn đầy băng... Lộ Hy thử mở miệng hỏi: "Lúc đó tay bị làm sao vậy?" Chúc Tinh Dạ đứng ngoài cửa sổ nhìn bản thân còn nhỏ trong phòng, nét mặt có chút phức tạp, không thể nói là hoài niệm hay buồn bã. Anh quay lại nhìn Lộ Hy rồi thản nhiên nói: "Luyện đàn dùng đầu ngón tay bấm dây nên bị đau thôi." Quản trị viên uốn sửa lời anh: "Không phải là bị đau, mà là bị thương rồi quấn băng lại đấy! Cậu ta luyện tới mức đầu ngón tay bật máu luôn cơ mà!" Lộ Hy có hơi đau lòng nhíu mày: "Vậy sao lòng bàn tay cũng băng lại?" "Hả?" Quản trị viên gãi đầu, nghi hoặc nhìn Chúc Tinh Dạ,"Đúng nhỉ, tại sao vậy?" Chúc Tinh Dạ mấp máy môi: "... Luyện không tốt thì mẹ sẽ đánh vào lòng bàn tay, dì Thái băng lại giúp tôi." Quản trị viên thở dài: "Haizz, sao cậu không kể với tôi chứ... Thôi đi, từ nhỏ cậu đã là kiểu người không hỏi là không nói rồi. À, dì Thái là dì nấu ăn của nhà cậu ta, bánh ngọt của tôi cũng do dì ấy làm, ăn ngon lắm." Lộ Hy luôn cảm thấy từ khi bước vào vụ án này, cả người Chúc Tinh Dạ đều toát ra hơi thở thê lương của "Bé bắp cải". Bé Tinh Dạ nghe Hằng Hằng gọi nhưng vẫn không vội mở cửa sổ, cậu ấy buông đàn violin xuống, đi tới trước cửa, lúc quay lưng về phía cửa sổ còn gắng sức lau nước mắt, có lẽ là vì không muốn bạn bè mình thấy mình vừa mới khóc. Bé Tinh Dạ thấp giọng nói với ngoài cửa: "Mẹ ơi, có thể cho con một ít nhựa thông không ạ?" Diệp Phương Hoa nhanh chóng đi tới cửa, bà ta nhíu mày nghiêm khắc, khác hẳn dáng vẻ dịu dàng với Hằng Hằng lúc nãy. "Chẳng phải vừa bôi sao? Sao con lại cần nữa rồi?" Bé Tinh Dạ cúi đầu, giọng nói nhẹ bẫng, rõ ràng là hơi sợ mẹ mình: "... Con thấy cảm giác không ổn lắm." Diệp Phương Hoa lắc đầu, cau có nhìn cậu ấy chằm chằm: "Cảm giác không ổn không phải ở dây đàn, không phải ở dầu thông mà là do tay con đấy! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, có học thuộc bản nhạc, kéo thạo cũng vô dụng thôi, con phải đưa cảm xúc vào nữa! Rốt cuộc là con có cảm xúc hay không hả?" Bé Tinh Dạ cúi thấp đầu, mớ tóc mềm mại trước trán che đi đôi mắt xinh đẹp khiến người ta không thấy được nét mặt, cậu ấy chỉ đợi mẹ mình trút giận xong rồi thấp giọng xin lỗi. Diệp Phương Hoa hơi đau lòng xoa ấn đường: "Con có thật là con của mẹ không vậy, sao chẳng có tí thiên phú nào hết hả? Âm nhạc là để truyền tải cảm xúc, trình độ của con lừa qua bài kiểm tra thì được chứ những nghệ sĩ chân chính nghe vào đều biết con chỉ biết học suông mà thôi!" Tuy nói thế nhưng bà ta vẫn đi lên lầu lấy dầu thông. Lộ Hy lập tức hiểu được ý đồ của họ, quả nhiên, nhân lúc Diệp Phương Hoa không nhìn máy giám sát, Hằng Hằng đã lập tức leo vào trong. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lộ Hy, cậu ta linh hoạt bò lên đỉnh tủ sách, móc một tấm ảnh ra từ trong áo rồi dán vào trước camera. Hằng Hằng đắc ý xoa mũi với bé Tinh Dạ bên dưới: "Hì hì, xong rồi, lần này chúng ta có chơi ở đây thì dì cũng sẽ thấy bức ảnh cậu đang luyện đàn bất động mà thôi!" Bé Tinh Dạ hơi lo lắng nhìn cậu ta: "Cậu xuống cẩn thận đấy." Nhưng Hằng Hằng vẫn cố tình nhảy xuống như đang đùa, tỏ vẻ là một người anh lớn đứng trước mặt bé Tinh Dạ: "Không sao, 1 bữa sáng nhé." Tiếng bước chân tới gần, bé Tinh Dạ sốt ruột: "Mẹ quay lại rồi, cậu mau tránh đi." Hằng Hằng lập tức mở ngăn tủ bên dưới tủ chứa đồ rồi chui vào trong, bé Tinh Dạ vội vàng đứng ở chỗ vừa nãy, cầm đàn violin lên. Diệp Phương Hoa đẩy cửa đi vào, đưa dầu thông cho cậu ấy rồi nghi ngờ nhìn bé Tinh Dạ: "Con sao thế?" Bé Tinh Dạ lắc đầu. Lộ Hy thầm lo thay cậu ấy, lúc nãy Hằng Hằng vào không có đóng cửa sổ! Diệp Phương Hoa không hề để ý tới chuyện này, trước khi đi chỉ dặn dò: "Tối là biểu diễn rồi đấy, con bỏ sức một chút đi, dù là giả vờ thì bài "Ca ngợi tình yêu" này cũng phải giả ra cảm xúc cho mẹ!" "Con nói mình muốn tự luyện, không muốn mẹ cứ nhìn chằm chằm thì mẹ cũng đã đồng ý rồi, con phải chiến đấu vì mẹ đấy, con ngoan, đừng để mẹ mất mặt nhé?" Bé Tinh Dạ mở to miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì. Diệp Phương Hoa đợi một lúc vẫn không nhận được câu trả lời từ cậu ấy, đành thở dài rồi quay người rời khỏi phòng. Hằng Hằng thò đầu ra từ dưới tử: "Ôi trời ạ, nhanh quá vậy, may mà tôi nhanh trí đấy. Được rồi, cậu tập bao lâu rồi, chơi tí đi, ừm, cho cậu xem Autobots siêu đẳng của tôi này! Cho cậu mượn chơi đấy!" Bé Tinh Dạ nhìn món đồ chơi đầy ngưỡng mộ: "Đẹp quá vậy." Hằng Hằng hào phóng đưa cho cậu ấy: "Vậy cậu cứ lấy chơi đi!" Bé Tinh Dạ lắc đầu: "Không được đâu, dù không thấy tôi nhưng mẹ ở phòng bên vẫn nghe được tiếng đàn đấy, không thể dừng được đâu." Hằng Hằng ủ rũ nhìn xuống đất: "Tôi còn nghĩ đây là cách hay chứ." Bé Tinh Dạ khẽ cười: "Không có, cậu tới đây đã khiến tôi rất vui rồi, có cậu sẽ vui hơn là tôi tập một mình mà." Quản trị viên nằm rạp trên đất nghe cậu ấy kéo đàn, không khỏi lẩm bẩm: "Tôi nghe rất hay mà, cái gì mà không cảm xúc chứ. À đúng rồi, tối diễn gì vậy?" "Là bữa tiệc nửa năm một lần, các học trò của mẹ sẽ quay về biểu diễn để báo cáo, mẹ muốn tôi cũng diễn một khúc." Có vẻ như bé Tinh Dạ khá lo lắng,"Mẹ không muốn tôi thua họ, nhưng tôi..." Hằng Hằng vẫn bênh vực cậu ấy: "Gì chứ! Thế chẳng phải là bắt nạt một đứa trẻ hay sao!" Bé Tinh Dạ cụp mắt: "Mẹ nói người bình thường tu trăm năm cũng thua thiên tài luyện 1 lần." "... Nhưng tôi lại không phải là thiên tài." "Thế thì phải làm sao đây." Hằng Hằng cũng bắt đầu lo,"Bài này cần cảm xúc thế nào vậy?" Bé Tinh Dạ buồn rầu thở dài: "Chan chứa tình cảm, tôi thậm chí còn không biết nghĩa là gì nữa." Hằng Hằng lật mình lại: "Chuyện này thì tôi biết nè! Gần đây mẹ tôi có xem phim truyền hình, bà ấy nói nam chính rất si tình, hay là cậu cứ nghĩ mình là nam chính đó đi?" Bé Tinh Dạ ngẩn người ra, Hằng Hằng đã bắt đầu lải nhải kể cốt truyện, cậu ấy đành phải ngoan ngoãn lắng nghe, thử đem mình đặt vào nam chính đó để chơi một khúc violin dành tặng cho cô gái mà mình yêu thương. Lộ Hy nhìn họ, cố gắng trèo lên bệ cửa sổ: "Má ơi, sao bạn nhỏ trèo dễ quá vậy, tôi không tin!" Quản trị viên muốn nói lại thôi: "Ờ thì..." Lộ Hy nghiêm mặt: "Tôi không cần anh giúp đâu! Đừng nhìn tôi như thế, mấy vụ xuống núi, lên cây, leo cửa sổ trong vụ án tôi cũng chuyên nghiệp lắm mà!" Quản trị viên nhìn cô lúi húi vào nhà rồi hắng giọng: "Để tôi làm mẫu cho cô xem." Sau đó anh ta nghênh ngang đi xuyên qua vách tường để vào trong. Lộ Hy: "..." Quản trị viên đắc ý ra lại: "Ê, tôi ra rồi này, tức không!" Chúc Tinh Dạ nheo mắt lại, đá một cú vào mông khiến anh ta nhào vào trong, sau đó học theo dáng vẻ leo vào cửa sổ của Lộ Hy. Lộ Hy hơi tò mò: "Sao mấy thứ này lúc thì sờ được, lúc thì không sờ được vậy?" "Chúc Tinh Dạ, cậu xem lúc nhỏ cậu đáng yêu thế nào kia kìa, giờ sao lại học xấu rồi, đúng là thiên thần sa ngã mà." Quản trị viên xoa mông lẩm bẩm,"Đó là lệnh tắt đất, cô thầm nhẩm "xuyên tường" là được, tương tự như kích hoạt kỹ năng vậy." Hằng Hằng ở chơi một chút rồi lại lén lút về từ cửa sổ phía sau. Đồng hồ trên tường nhanh chóng xoay chuyển, cảnh tượng thay đổi tức thì, biến thành buổi tiệc tối. Cùng một gian phòng, dì Thái đang bận rộn chuẩn bị thức ăn. Lộ Hy nghi hoặc nhìn quản trị viên: "Chẳng phải nói là y nguyên sao? Sao skip qua thời gian giữa rồi?" Quản trị viên nhún vai: "Vì với tôi khoảng thời gian đó là trống, tôi đã rời khỏi đây mà. Hơn nữa lúc này vụ án chưa xảy ra, tôi nhảy tới biên bản của cảnh sát luôn, là lúc người dự tiệc đầu tiên tới. Giữa đó đã xảy ra chuyện gì thì cô hỏi Chúc Tinh Dạ đi, cậu ta biết rõ hơn tôi mà." Chúc Tinh Dạ cụp mắt: "Tôi chơi violin cho mẹ, tưởng tượng mình là nam chính đó, mẹ nói chắc là tôi đã được khai khiếu rồi, có vẻ là rất vui. Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi đi xem dì Thái nấu cơm, mẹ thì trang điểm trên lầu." Người khách đầu tiên tới là một cô gái trẻ tuổi có ngoại hình hơi diễm lệ và một nụ cười tươi tắn. Quản trị viên giới thiệu cho cô: "Triệu Thi Tình, là nghệ sĩ violin thường xuyên xuất hiện trên TV, nhưng không phải nhờ tài kéo đàn mà là nhờ vào khuôn mặt. Không lâu sau vụ án này, cô ta đã chuyển sang làm diễn viên." "À, tôi nhắc cô một chút nhé. Diễn biến sau này tôi không hề có mặt ở đây, hơn nữa dù trong phòng có camera nhưng vì đã bị tôi dán bức ảnh kia vào nên không quay lại được hình ảnh." "Tuy nhiên Triệu Thi Tình có đem theo camera để quay lại bữa tiệc này, nhưng hình ảnh ở góc nhìn thứ nhất, sau đó còn rơi xuống đất nữa. Vì thế tôi căn cứ theo tài liệu của cảnh sát và tư liệu cô ta quay được để tiến hành mô phỏng lại dữ liệu nhân cách của con người trong câu chuyện. Nhưng không thể loại trừ khả năng tôi khôi phục có chỗ sai sót, nếu cô thấy có bug thì có thể thuyết phục tôi, tôi sẽ chỉnh sửa lại." Lộ Hy cười: "Cũng nghiêm túc quá nhỉ." Chúc Tinh Dạ quay lại nhìn quản trị viên, giọng khàn khàn như đè nén sự tức giận: "Thấy bà ấy đi vào cái chết một lần nữa, có phải cậu thấy thú vị lắm không? Cậu muốn sự thật thế nào, sao lại phải làm lại lần nữa..." "Bà ấy đã chết rồi, giờ đều là hình ảnh cả, chẳng ai giết bà ấy thêm lần nữa được." Quản trị viên khá bình tĩnh,"Tôi là người vô thần, cũng chẳng thèm để tâm tới tôn nghiêm sau khi chết của ai hết. Tôi chỉ muốn biết sự thật, nhiều năm như thế rồi, vì bức ảnh tôi dán trước camera đã cản trở việc phá án, tôi luôn áy náy trong lòng, vì thế tôi mới thiết kế ra màn cuối cùng của trò chơi này đây." "Chúc Tinh Dạ, bà ấy là mẹ cậu mà, đã nhiều năm như thế rồi mà cậu chưa từng hỏi những thông tin liên quan tới vụ án của bà ấy. Trước đây cậu còn nhỏ nên những người khác không nỡ kể cho cậu nghe, sau này cậu cũng không hỏi tới, có phải tới giờ cậu cũng chưa biết năm đó cảnh sát kết luận thế nào không hả?" "Cậu thật sự không đành lòng đối diện, hay đang chột dạ đây?"