Lộ Hy: "Phát lại lần nữa đi."
Tiểu Hắc không hỏi nhiều, chỉ nghe lời phát lại video.
Lộ Hy xem lại lần nữa, lúc Lưu Hiển mở cửa phòng, Thái Ti đúng lúc đẩy cửa ra, thời gian cực kỳ khớp nhau, trông như đang chờ có thế vậy.
Lúc Thái Ti đi ra, Lộ Hy để ý trong tay hắn cũng đang cầm một cái thùng tiêu chuẩn của Sở nghiên cứu.
Tua chậm lại xem kỹ cũng có thể thấy được rất nhiều chi tiết, vẻ mặt Thái Ti lúc trông thấy Lưu Hiển rất kinh ngạc, sau đó thì nhanh chóng mỉm cười thân thiện, hắn chào hỏi Lưu Hiển, hình như còn đưa tay bỏ thứ gì đó vào trong túi, sau đó làm như rất thân mà đi tới trước cửa phòng của gã.
Trong lúc cả hai trò chuyện, thậm chí còn không tính là nói chuyện nữa, phản ứng lớn nhất của Lưu Hiển là một cái gật đầu khe khẽ, thậm chí gã còn không nhìn tới Thái Ti. Xem ra là Thái Ti chủ động bắt chuyện, còn ép buộc người khác cho mình vào phòng nữa.
2 người vào phòng, Tiểu Hắc giải thích: "Video giám sát chỉ có thể chiếu hình ảnh 3D quay được thôi, Lưu Hiển không đóng cửa nên mới có thể quay được một chút cảnh tượng này."
Cửa vừa mở đã thấy Lưu Hiển đặt hành lý vào phòng, sau đó mở một bộ chăn đệm ra, Thái Ti bước tới giúp gã một tay. Có thể suy đoán được nhiều khi sau đó Thái Ti cũng giúp gã trải ga giường và vỏ chăn.
Nét mặt Lộ Hy hơi vi diệu.
Tiểu Hắc nhìn sắc mặt của cô rồi hạ giọng hỏi: "Có muốn tua nhanh tới lúc Thái Ti đi khỏi không?"
Lộ Hy lắc đầu: "Khỏi, chúng ta xem họ làm gì đã."
Thái Ti rất cần mẫn giúp Lưu Hiển dọn dẹp phòng ở, trong suốt quá trình đó Lưu Hiển không hề mở miệng, nhưng nụ cười nhiệt tình của Thái Ti vẫn duy trì y nguyên.
Lộ Hy chống cằm, thấy có gì đó là lạ.
Dù người bình thường mà thấy phản ứng của Lưu Hiển như thế nhiều khi cũng sẽ tức giận, huống chi là kẻ bình thường bị gọi là "Đồ Kiêu Căng" như Thái Ti chứ.
Nếu hắn không có mục đích gì khác thì Lộ Hy sẽ nghĩ tên này bị lừa đá vào đầu rồi. Đợi đã, tận thế rồi, loài lừa đã tuyệt chủng chưa vậy?
Tiểu Hắc bỗng nói: "Thượng tá ơi, Thái Ti giúp Lưu Hiển treo rèm cửa kìa."
Lộ Hy gật đầu, thấy trước mắt là cảnh tượng Lưu Hiển đưa rèm cửa cho Thái Ti, dù không thấy được quá trình hắn treo rèm thế nào, nhưng hắn hoàn toàn có thể thừa cơ hội này để dán sticker lên sào treo rèm.
Lộ Hy chợt nhớ tới một chuyện: "Tiểu Hắc, nghiên cứu viên đâu thể tự tìm sticker được đâu nhỉ? Bình thường họ có ra ngoài Sở nghiên cứu không?"
Tiểu Hắc hơi sửng sốt, chợt hiểu ra: "Đúng rồi, chỉ có tác chiến viên như chúng tôi mới rời khỏi Sở nghiên cứu để làm nhiệm vụ thôi, chắc chắn sticker Thái Ti có là từ tác chiến viên khác! Tôi sẽ đi hỏi thử vụ này!"
Lộ Hy thấy anh ta cúi đầu gửi tin nhắn bèn quay lại xem Thái Ti tiếp.
Thái Ti đi ra khỏi phòng của Lưu Hiển, trên tay vẫn ôm cái thùng kia. Lộ Hy nheo mắt lại, thấy có gì đó là lạ.
Chuyện Thái Ti khả nghi đã không còn gì bàn cãi nữa, nhưng ngoài ra còn có thứ gì đó khiến cô thấy hơi lạ.
Rất nhanh đã sụp tối, Chúc Dương Bảo ra khỏi phòng, lang thang chơi bóng trong hành lang, quả bóng của cậu ta lăn tới trước cửa sổ của Lưu Hiển, cậu ta chạy đuổi theo nhặt, sau đó đứng dậy rồi bất động.
Mãi tới khi Chúc Tinh Dạ quay về, anh mới dẫn Chúc Dương Bảo từ trước cửa sổ của Lưu Hiển về phòng.
Lộ Hy hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bóng dáng của Chúc Tinh Dạ trong vụ án đặc biệt này, trước đó chỉ thấy ảnh nhân viên dán trên tường mà thôi. Nếu anh không xuất hiện thì cô sẽ nghi ngờ trò chơi này không đủ kinh phí để mời Ảnh đế nữa mất.
Tiểu Hắc khẽ nói: "Hóa ra ngày 25 Chúc Dương Bảo đã đứng trước cửa sổ của Lưu Hiển rồi nhưng Lưu Hiển không phát hiện ra."
Lộ Hy thở dài: "Đau lòng quá nhỉ."
Ngày 26, Chúc Dương Bảo vẫn lang thang bên ngoài, cậu ta đứng trước cửa sổ của Lưu Hiển, ngẩng đầu nhìn thứ gì đó rất lâu. Trời đã khuya, những nghiên cứu viên khác lần lượt quay về, chỉ còn mỗi Chúc Tinh Dạ.
Thấy cậu ta một mình lẻ loi đứng trong hành lang, Lộ Hy thấy trong lòng mình hơi khó chịu.
Tiểu Hắc: "Ngày 26, Chúc Tinh Dạ bị bắt giữ khẩn cấp, cậu ta không đợi được anh trai mình về."
Lộ Hy nhíu mày: "Chẳng lẽ cậu ta đợi ở ngoài cả đêm sao? Đợi đã, anh trai cậu ta không có ở đó, cậu ta có tự mở được cửa mật mã không?"
Cô vừa dứt lời thì Molly đã mở cửa ra, y cau mày nhìn Chúc Dương Bảo một chút rồi mở vòng tay ra như đang liên lạc với ai đó. Chẳng mấy chốc đã có 2 tác chiến viên đi tới, họ dùng vòng tay mở cửa phòng Chúc Tinh Dạ ra, đưa Chúc Dương Bảo vào trong.
Tiểu Hắc giải thích: "Nếu Molly không dùng cách đặc biệt thì dù vì điều tra án, chúng tôi cũng sẽ không lấy được mật mã phòng của nghiên cứu viên đâu. Nhưng ngoài mở bằng mật mã, phòng của nghiên cứu viên còn có thể dùng hệ thống để mở, chúng tôi có thể xin quyền để mở cửa của Chúc Tinh Dạ."
Lộ Hy gật đầu: "Tôi còn nhớ trước đây chúng ta xem phòng của Lưu Hiển anh cũng mở cửa như thế mà. Nói vậy thì phần mềm kia có khi nào chỉ đang thu hết quyền mở cửa phòng của tất cả nghiên cứu viên không?"
Tiểu Hắc ngượng ngùng gãi đầu: "Xin lỗi nhé, Thượng tá, tôi... không rành mấy cái chương trình này lắm..."
Video vẫn đang phát. Sau khi Chúc Dương Bảo được dẫn vào phòng, Molly đứng trước cửa một chút rồi cũng quay về phòng mình.
Nhưng chỉ lát sau, Chúc Dương Bảo lại mở cửa bước ra, tuy nhiên lần này cậu ta đã có kinh nghiệm, không đóng cửa lại mà chỉ khép hờ rồi đi ra.
Lộ Hy hơi sửng sốt: "Cậu ta định... đợi anh trai mình về à?"
Chúc Dương Bảo ngồi chơi bóng một mình trong hành lang, chơi một lát rồi lại đứng trước cửa sổ của Lưu Hiển, cố chấp chờ Chúc Tinh Dạ về cho bằng được.
Lưu Hiển mở cửa ra, thấy Chúc Dương Bảo đang đứng trước cửa sổ phòng mình, trông như muốn nói gì đó. Không biết Chúc Dương Bảo có để ý tới sự xuất hiện của gã không mà chỉ đứng ngơ ngác đó nhìn vào cửa sổ.
2 người, Chúc Dương Bảo nhìn vào cửa sổ, Lưu Hiển thì nhìn Chúc Dương Bảo, cứ thế một lúc.
Lộ Hy chờ một lát rồi hỏi Tiểu Hắc: "Anh ấn tạm dừng đấy à?"
Tiểu Hắc lắc đầu: "Là do họ không động đậy đấy, tôi tua nhanh thêm tí."
Tua nhanh gần 10 phút, cả hai vẫn như một bức tranh tĩnh, không hề nhúc nhích gì. Cuối cùng Lưu Hiển vẫn không thể thắng nổi hội chứng ám ảnh xã hội của mình, đành phải bất lực trở vào đóng cửa phòng.
Chúc Dương Bảo đợi bên ngoài suốt cả đêm.
Ngày 27, có người dẫn Chúc Dương Bảo đi ăn cơm, sau đó biến mất một lúc lâu, hẳn là đi gặp Chúc Tinh Dạ rồi.
Sau khi Chúc Dương Bảo quay về, Thái Ti đến tìm cậu. Hắn nói với Chúc Dương Bảo chuyện gì đó, trong khi Chúc Dương Bảo vẫn nhìn vào hư không, không hề đáp lại.
Lúc này Lưu Hiển cũng về tới, thấy Thái Ti và Chúc Dương Bảo, nét mặt của gã có chút vi diệu.
Cả ba rơi vào một chuỗi im lặng ngắn ngủi.
Thái Ti mỉm cười chào gã, sau đó dẫn Chúc Dương Bảo về phòng, Lưu Hiển muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không thể mở miệng được.
Lộ Hy nheo mắt: "Người giúp Lưu Hiển chuyển đồ là hắn, người nói chuyện với Chúc Dương Bảo rồi bị Lưu Hiển hiểu lầm là anh trai cậu ta cũng là hắn, Thái Ti này quá đáng ngờ rồi..."
Tiểu Hắc nhíu mày: "Hơn nữa... Lúc Lưu Hiển chết, trừ Chúc Dương Bảo ra thì Thái Ti là người đầu tiên xông vào phòng."
Mặt Lộ Hy không chút cảm xúc: "Có thể Thái Ti đã giết chết Lưu Hiển ngay trước mặt Chúc Dương Bảo, vì hắn chắc chắn rằng Chúc Dương Bảo sẽ không giao tiếp với người khác. Hắn báo trước việc virus bị mất, cố tình sắp xếp để Chúc Dương Bảo có cơ hội chạm vào ống tiêm. Sau đó thì... Chỉ cần dán sticker lên ống tiêm, chắc chắn Chúc Dương Bảo sẽ đụng vào cái ống tiêm đó, mà thứ đó vốn dĩ là của hắn, có dấu vân tay của hắn cũng chẳng có gì lạ."
Tiểu Hắc sáng mắt: "Tất cả đều đã rõ rồi!"
Lộ Hy lại không hề vui như anh ta.
Tiểu Hắc nhìn cô đầy kỳ lạ: "Sao vậy Thượng tá?"
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: "Tôi thấy có gì đó kỳ lạ lắm."
Tiểu Hắc hỏi: "Gì lạ?"
Lộ Hy trả lời ngắn gọn: "Động cơ."
Nếu Thái Ti chỉ đang nhắm vào Chúc Tinh Dạ, vu oan cho anh dùng virus thay cho vắc xin thì Lộ Hy còn hiểu được mục đích của hắn. Ghen tị, hoặc có kẻ đứng sau sai khiến, dù sao Chúc Tinh Dạ cũng là một người khổng lồ trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học thời này mà, đủ tư cách để khiến người khác dùng mưu kế như thế.
Nhưng chuyện Lộ Hy thấy lạ là tại sao Thái Ti lại làm chuyện này với Chúc Dương Bảo, tại sao lại muốn giết Lưu Hiển.
Nếu chỉ là muốn hại Chúc Dương Bảo thì hoàn toàn không cần lấy mạng của Lưu Hiển, sau khi báo cáo mất ống tiêm hắn chỉ cần tìm cơ hội để giết luôn Chúc Dương Bảo, sau đó bảo cậu ta trộm đồ của mình rồi tự mò mẫm tự hại chết mình thôi là được rồi.
Tại sao hắn lại phải tốn công sức như thế, lại còn để lộ ra nhiều manh mối như thế nữa.
Tiểu Hắc gọi cô vài tiếng: "Chúng ta có cần xin lệnh bắt giữ Thái Ti không?"
Lộ Hy tỉnh táo lại, lắc đầu: "Không được, tạm thời đừng, tôi chợt nghĩ những lời hắn nói rất có lý."
Tiểu Hắc hơi sững lại: "Sao cơ?"
Lộ Hy bật cười: "Thiên tài mới có thể lợi dụng kẻ ngốc để giết người."
Tiểu Hắc thấy kỳ lạ: "Ngài... nghĩ là Chúc Tinh Dạ xui khiến Chúc Dương Bảo giết Lưu Hiển sao?"
"Không phải thế." Lộ Hy trả lời rất dứt khoát,"Nhưng hiện tại chúng ta không thể loại trừ khả năng này được, tôi là người nói chuyện theo bằng chứng, vì thế chúng ta có thể lấy cái cớ này để đi tìm Tướng quân. Giờ Chúc Tinh Dạ đã trở thành nghi can trong vụ án này rồi, chúng ta có thể yêu cầu anh ta tiếp nhận điều tra."
Có vẻ như Tiểu Hắc hơi chán nản.
Lộ Hy đã đi tới phòng tạm giam của Chúc Tinh Dạ, anh ta chỉ có thể đi theo sau, ngập ngừng hỏi: "Nhưng mà lấy cớ thế này đi tìm Chúc Tinh Dạ, chắc anh ta cũng chẳng vui vẻ gì đâu nhỉ?"
Lộ Hy: "Tôi nghĩ chắc anh ta cũng quen rồi."
Dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tiên anh Chúc Tử của chúng ta bị đổ oan đâu.
Lộ Hy tò mò nhìn Tiểu Hắc: "Giờ anh tin anh ta rồi à?"
Tiểu Hắc gật đầu: "Hiện tại tôi thấy người khả nghi nhất là Thái Ti, Thượng tá không thấy thế sao?"
Lộ Hy thở dài: "Tất nhiên là tôi thấy thế, nhưng mà..."
"Giống lúc anh làm bài kiểm tra toán ấy, nếu tính ra đáp án là 0 sẽ cảm thấy hơi hoài nghi một chút. Thái Ti có rất nhiều điểm khả nghi, nhưng trước khi mọi sự thật được tiết lộ, dù thế nào đi nữa hắn cũng chỉ là nghi can mà thôi."
——————————
Lộ Hy: Anh Chúc Tử càng ngày càng nặng, tôi sắp không mò nổi rồi.
Chúc Tử: Cảnh giác. jpg