Chương 49: Thử Nghiệm

Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Hạ Thụ Cầm 16-01-2024 23:19:21

Đầu tiên, Lục Mao Trùng quan sát vẻ mặt của Vương Triệt, Vương Triệt chỉ cười cười rồi gật đầu với nó. Thấy vậy Lục Mao Trùng liền rất ngoan ngoãn mà đi đến một bên khác của Vương Triệt. Thầy giáo Trịnh gặp cảnh này thì đôi mắt ông ta liền nhướng lên. Mặc dù đây chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng cũng đủ để nhìn ra được, hai người Vương Triệt và Lâm Hi có độ thân mật đối với hồn sủng mà mình bồi dưỡng, khác biệt lớn đến thế nào. Lâm Hi trầm ngưng một chút, cô cảm thấy trên mặt mình hơi có chút nóng. Lâm Hi nhận ra đây là biểu hiện của việc, mình không có bồi dưỡng hồn sủng thật tốt. Nếu hồn sủng ấu sinh có thể tùy ý rời đi bân người Khế Hồn sư, mà cũng không hề hỏi thăm ý kiến của Khế Hồn sư, và tính cách con hồn sủng này không cách nào thu liễm, vậy liền đại biểu Khế Hồn sư không có bồi dưỡng hồn sủng thật tốt. Chuyện này không có quan hệ gì với tư chất, tu vi hồn lực, và thực lực của hồn sủng. Vì Lâm Hi không có bồi dưỡng Chi Vân Xà thật tốt, nên con Chi Vân Xà này mới sẽ xuất hiện vẻ mặt khinh thường như thế. Đám học sinh gặp cảnh này cũng hơi có chút trầm ngưng, cũng có chút xấu hổ, vì đại khái bọn họ đã nhìn ra điều gì đó. Vương Triệt nhìn đám người một chút rồi mở miệng nói: "Hồn sủng cực hiếm sẽ rất khó để bồi dưỡng. Thầy giáo Trịnh, chúng em về sau hẳn là cũng có cơ hội lấy được hồn sủng cực hiếm phải không? Đến lúc đó em sẽ cần làm thế nào để bồi dưỡng nó đây?" Vương Triệt thay đổi đề tài, khiến cho mọi người ở đây nhất thời cảm thấy hứng thú, nhao nhao nhìn về phía thầy giáo Trịnh. Thầy giáo Trịnh cười cười, thầm nghĩ tên nhóc này ngược lại là rất hiểu chuyện. Ông ta cũng đang sầu đến không nhấc mặt lên được. Lâm Hi có chút mím môi, nhìn về phía Vương Triệt một chút... Thầy giáo Trịnh nghiêm túc nói: "Vấn đề này em hỏi ra cực kỳ hay! Loại hồn sủng cực hiếm như vậy, trong tương lai các em đều có cơ hội thu hoạch được. Nhưng đều sẽ là hồn sủng thứ hai hay thứ ba của các em. Hồn sủng cực hiếm có tiềm chất chủng tộc ba trăm điểm trở lên, sẽ có được tiềm lực cực cao, và trên cơ bản chúng đều có thể bồi dưỡng đến trình độ mười vạn năm tu vi hồn lực." "Chí ít nó có thể cung cấp cho Võ Hồn của các em hai cái Hồn Hoàn và Hồn kỹ rất cường đại trở lên, nên các em sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Tuy nhiên, những thứ này thầy cũng không muốn nói nhiều bây giờ." "Nhưng đại đa số hồn sủng cực hiếm đều có sự kiêu ngạo của riêng chúng. Muốn có được sự tán thành của bọn chúng, và làm bền chặt sinh mệnh hồn ước giữa song phương, thì chuyện này cũng không phải dễ dàng. Khó khăn đầu tiên chính là khi hồn sủng cực hiếm học bài học vỡ lòng." "..." Ngay sau đó, thầy giáo Trịnh liền bắt đầu từ bài học vỡ lòng, nhưng ông luôn nói về các loại Hồn kỹ. Thầy giáo Trịnh chậm rãi nói: "Chi Vân Xà là một loại hồn sủng vô cùng cường đại và rất kiêu ngạo. Tại bên trong các loại hồn sủng cực hiếm, các phương diện của nó cũng không yếu, tương đối toàn diện. Về phương diện mười năm Hồn kỹ, nó sẽ có rất nhiều lựa chọn. Mười năm Hồn kỹ có thiên hướng về công kích sẽ được chọn lựa đầu tiên. Hồn kỹ phổ thông thì nên chọn Vung Đuôi Kích! Còn Hồn kỹ hệ thuộc tính thì nên chọn Bom Hạt Giống." "Bom Hạt Giống là mười năm Hồn kỹ hệ thuộc tính thứ nhất của Chi Vân Xà, bình thường nó cần tiếp cận bảy mươi năm tu vi hồn lực thì mới có tỉ lệ lĩnh ngộ khá lớn." "Vung Đuôi Kích là mười năm Hồn kỹ phổ thông có uy lực cực lớn, cũng là một loại Hồn kỹ khó lĩnh ngộ. Cần hồn sủng đạt tới trình độ khống chế nhất định đối với thân thể và hồn lực. Thầy đề nghị em ưu tiên cho Chi Vân Xà lĩnh ngộ Hồn kỹ Vung Đuôi Kích." Sau đó, Thầy giáo Trịnh lại nói ra từng cái phương thức huấn luyện và chi tiết của hai loại mười năm Hồn kỹ này. Lâm Hi chờ thầy giáo Trịnh nói xong mới cau mày nói: "Thầy giáo Trịnh, đứa nhỏ này đã sắp lĩnh ngộ ra Hồn kỹ Vung Đuôi Kích. Chỉ tiếc là em luôn cảm thấy hình như nó luôn luôn còn kém một chút." Những điều thầy giáo Trịnh vừa nói, thật ra Lâm Hi đã biết phần lớn. Hai mắt Thầy giáo Trịnh tỏa sáng, hỏi: "Ồ? Vậy em để đứa nhỏ này thi triển thử một chút cho thầy xem sao!" Nói xong, thầy giáo Trịnh chỉ vào một viên cự thạch bên cạnh. Lâm Hi gật đầu, hướng về Chi Vân Xà đang ở phía xa xa mà vẫy vẫy tay. Lần này Chi Vân Xà vẫn tương đối nghe lời nên liền đi tới. Lâm Hi nghiêm túc nói: "Chi Vân Xà, mi hãy dùng cái đuôi đập nện vào tảng đá kia đi. Dùng phương thức mà chúng ta hay tập luyện ấy!" "Xuy xuy!" Chi Vân Xà như không có sức mà chỉ khẽ đáp lại một tiếng. Nhưng khi nó đi về phía viên cự thạch kia, ánh mắt nó bỗng nhiên biến đổi, trở nên cực kì chuyên chú và nghiêm túc! Chi Vân Xà lao vọt tới, giống như một luồng ánh sáng màu xanh lá, nhanh đến mức để cho đám người hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng của nó. Ầm! ! ! Thời điểm nó tới gần viên cự thạch kia, chỉ thấy luồng ánh sáng màu xanh lá có biến hóa. Phần đuôi Chi Vân Xà nổi lên từng trận ánh sáng rực rỡ, sau đó nó đột nhiên hất đuôi lên. Chỉ nghe một âm thanh vang lên như pháo nổ. Viên cự thạch kia bỗng nhiên bị đánh bay đi, rơi xa hơn mười mét bên ngoài mới nện xuống mặt đất, phát ra một âm thanh bình bịch nặng nề. Đám người thấy vậy lập tức khiếp sợ không thôi. Viên cự thạch kia cao khoảng chừng nửa thân người, chí ít cần bốn năm bạn học sinh cùng một chỗ nâng lên thì nó mới có thể chuyển động được. Vậy mà con Chi Vân Xà chỉ cao hơn ba mươi centimet này, chỉ hất lên cái đuôi thôi mà đã trực tiếp đánh bay viên cự thạch ra ngoài... Lực lượng nó bộc phát ra thật quá kinh khủng! Thầy giáo Trịnh đi đến bên cạnh viên cự thạch, đi xung quanh nó để dò xét một chút, sau đó ông khẽ lắc đầu.