Những vị huấn luyện viên này vẫn có chút trình độ nên nói rất đúng.
Đối với tình huống căn bản của hồn sủng thì họ đều hiểu rất rõ.
Rất nhanh sau đó, Vương Triệt và Viên Tiểu Nhạc đã đi tới một sân đấu đối chiến cỡ nhỏ.
Kích thước sân đấu này ước chừng bằng hai cái sân bóng rổ, có thể chịu được cuộc đối chiến giữa các hồn sủng trăm năm tu vi hồn lực trở xuống.
Hai bên sân đấu đều có một khu đài cao, để cho Khế Hồn sư đứng đó chỉ huy hồn sủng.
Mặt sân là do nham cương phổ thông chế tạo thành, cực kỳ kiên cố, và việc tu sửa cũng hết sức dễ dàng.
Bởi vì ở đây có hồn sủng hệ núi đá, chuyên môn tiến hành sửa chữa mặt sân.
Coi như hủy đi toàn bộ mặt sân, nhưng những hồn sủng hệ núi đá kia đều có thể phục hồi sân đấu lại như cũ, tại bên trong thời gian cực ngắn.
Viên Tiểu Nhạc phất tay về phía các huấn luyện viên và hô to:
"Bắt đầu được chưa?"
"Các anh tùy tiện để một người làm trọng tài đi."
Nói xong, anh ta liền bước lên đài cao trước tiên.
"Khố Tạp Thú!" Viên Tiểu Nhạc lại hô to một tiếng.
Sau một khắc, chỉ thấy trên lầu ba có một sợi dây thừng buông xuống, ngay sau đó liền có một tiếng rống rất khí thế truyền đến.
Vương Triệt ngẩng đầu nhìn lên, anh phát hiện thấy phía trên lầu ba có rất nhiều sợi dây thừng được bện từ các nhánh cây bền chắc, tựa như được dùng để huấn luyện.
Một con Khố Tạp Thú cao chừng nửa thân người, từ phía trên lầu ba nắm lấy một sợi dây thừng và nhảy xuống, sau đó nó vững vàng rơi lên đài cao.
Vương Triệt nhìn thoáng qua, anh thấy con Khố Tạp Thú này cũng không cao lớn lắm.
Với tốc độ trưởng thành của hồn sủng hiếm có, bình thường mà nói đều tăng trưởng rất chậm chạp.
Bởi vì hồn sủng càng là hiếm có, thì thân thể trời sinh của nó liền cực kỳ cường đại, từ lúc nhỏ nó đã có thể dung nạp rất nhiều hồn lực.
Nếu là Lục Mao Trùng, thì cứ tăng một năm tu vi hồn lực sẽ dài thêm một centimet.
Còn với loại Khố Tạp Thú này, có thể cần tới hai ba năm tu vi hồn lực thì nó mới cao thêm một centimet.
Rồi càng về sau, khi con Khố Tạp Thú này đạt tới một giai đoạn nào đó, nó sẽ đình chỉ tăng trưởng, lúc đó sẽ rất khó bằng vào hình thể để xác định tu vi hồn lực của nó.
Con Khố Tạp Thú này so với lần thứ nhất anh nhìn thấy, tự nhiên là đã cao lớn hơn rất nhiều.
So với Lục Mao Trùng cũng không kém bao nhiêu.
Vương Triệt ngồi xổm người xuống, sờ lên đầu Lục Mao Trùng và nhỏ giọng nói:
"Thực lực của con Khố Tạp Thú này, so với con Khố Tạp Thú mà mi đã gặp lúc kiểm tra thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng đối với mi mà nói cũng không khó lắm. Đây là trận chiến đầu tiên của mi, nên chúng ta không cần sử dụng Hồn kỹ."
"Mi có lòng tin không?"
"Ti ngô!" Lục Mao Trùng lập tức dựng thẳng thân thể rồi mạnh mẽ kêu lên.
Vương Triệt liền khen ngợi Lục Mao Trùng: "Rất tốt, đi thôi!"
Lục Mao Trùng dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn về phía con Khố Tạp Thú.
Nó đang cực kỳ kích động.
Nó cảm thấy mình rốt cục đã có thể báo thù.
Mặc dù nó biết, con Khố Tạp Thú này không phải là con Khố Tạp Thú lần trước đã bắt nạt nó tại phòng kiểm tra kia.
Nhưng nó vẫn cảm thấy rất tức giận.
Lục Mao Trùng đi vào sân đấu.
Vương Triệt đứng ở trên đài cao nhìn theo nó.
Cùng lúc đó, tại lầu ba của câu lạc bộ.
Một người đàn ông tuổi trung niên đang trò chuyện vui vẻ cùng với một ông lão.
Ông lão kia vừa cười vừa nói: "Tiểu Viên, câu lạc bộ đối chiến này của em thật không tệ a."
Người đàn ông trung niên kia cười khổ một tiếng, nói:
"Giáo sư Ngạn, thầy cũng đừng làm khó em. Lúc trước thầy chính là Khế Hồn sư của câu lạc bộ đối chiến lớn nhất châu Tây Nhạc a... Mặc dù bây giờ thầy đã quay về làm nhà nghiên cứu, nhưng địa phương nhỏ này của em làm sao có thể tiến vào tầm mắt của thầy được..."
"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hôm nay em mời thầy tới đây, chủ yếu là muốn thầy nhìn xem tình huống của con trai em. Em muốn nhờ thầy chỉ điểm cho nó một chút."
Giáo sư Ngạn vẫn như cũ vừa cười vừa nói:
"Tiểu Nhạc sao? Tôi biết, đứa nhỏ này rất không tệ."
"Con Khố Tạp Thú là do tôi chọn cho nó đó. Ngày mai đã là ngày khai giảng, Khải Minh cúp cũng sắp bắt đầu, vậy em đang muốn để cho Tiểu Nhạc tiến vào top 10 đúng không?"
Người đàn ông trung niên tằng hắng một cái, rồi gật đầu thừa nhận.
Giáo sư Ngạn cũng gật đầu cười nói: "Được, tôi sẽ giúp em nhìn xem."
Đúng lúc này, có một vị huấn luyện viên đi tới, rồi nói thầm vài tiếng bên tai người đàn ông trung niên.
Hai mắt người đàn ông trung niên bỗng nhiên tỏa sáng và hô lên: "Ồ, thật vừa vặn nha. Con trai em và bạn học của nó đang đối chiến."
Giáo sư Ngạn cười nói: "Vậy còn chờ gì nữa, đi xem một chút thôi nào."
Người đàn ông trung niên lập tức mang theo Giáo sư Ngạn đi ra đài quan sát bên ngoài.
Người đàn ông trung niên vừa nhìn thoáng qua, ông ta lập tức tức giận, nói:
"Hả? Đối thủ lại là Lục Mao Trùng sao? Có phải các anh đã vụng trộm nói cho con trai tôi là tôi chuẩn bị ra xem nó đối chiến đúng không?"
"Vậy thì nó sẽ chọn quả hồng mềm mà bóp rồi! Tại sao mấy người huấn luyện viên các anh lại không ra đối chiến với nó? Loại cục diện nghiền ép này thì có gì đáng xem đâu chứ?"
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, thì ông ta lập tức nhìn Giáo sư Ngạn nói: "Giáo sư Ngạn, để em bảo con trai em đổi lại người khác. Thằng nhóc này thật không ra gì a, dám bắt nạt bạn học của nó như thế!"
Nhưng Giáo sư Ngạn lại gọi ông ta lại nói: "Chờ một chút! Không cần đổi người khác đâu."
"Sao vậy thầy?" Người đàn ông trung niên hơi nghi hoặc một chút, hỏi.
"Con Lục Mao Trùng này có vẻ không đơn giản." Giáo sư Ngạn đưa mắt nhìn về phía Vương Triệt ở dưới sàn đấu, rất có vài phần hào hứng.
"Thầy nhận biết vị bạn học này sao?" Người đàn ông trung niên kinh ngạc hỏi tiếp.
Giáo sư Ngạn nói: "Có duyên gặp mặt một lần."
Ngay lúc này, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.
"Trận tranh tài bắt đầu!"