Chương 16: Cố Sự Của Thần Uy Cự Long

Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Hạ Thụ Cầm 16-01-2024 23:19:22

Đầu rồng tỏa ra thần khí uy phong, trên đầu có đôi cánh mao thật to hình chữ V, giống hệt như những lưỡi đao, phần cuối cánh mao kéo theo chiếc đuôi vàng chói thật dài. Trên lưng và chỗ nối tiếp thân thể của nó có mấy cặp vây cánh, toàn thân còn xuất hiện rất nhiều vòng tròn thần bí, nhờ đó tăng thêm mấy phần bí ẩn huyền ảo. Cự Long há ra miệng rộng lộ ra bốn cặp răng nanh, tựa như muốn thôn phệ thương khung, thổ nạp hoàn vũ. Thân rồng cuồn cuộn uy vũ, tản mát ra khí tức cực hạn có thể hủy thiên diệt địa. Bức tranh sinh động đến nổi, phảng phất như thần uy Cự Long này sắp bay ra khỏi tờ giấy A4. Lục Mao Trùng vô thức lui lại phía sau, vì nó bị khí thế của con Cự Long trong bức tranh dọa đến không dám tới gần. Nhưng mà ngay sau đó. Vương Triệt lại chỉ vào bức tranh Cự Long và nói: "Đây là mi sau khi trưởng thành." " (°0°) !" Chuyện này cũng chỉ mới bắt đầu định hình mà thôi. Lục Mao Trùng nhìn xem Cự Long trên tờ giấy, lại nhìn qua chính mình trên tờ giấy kia. "Ti ngô? ? ?" Hai cái này chênh lệch thật lớn, dù là linh trí chỉ có sáu bảy tuổi như nó, nhưng cũng đã sinh ra sự hoài nghi mãnh liệt. Nhưng Vương Triệt biết rõ. Bé Lục Mao Trùng này chỉ mới vừa nở ra hơn hai ngày, cho nên sự nhận biết của nó đối với thế giới này còn rất có hạn. Mà bài học hồn sủng vỡ lòng cực kỳ thích hợp trong khoảng thời gian này. Cũng không phải Vương Triệt đang muốn vặn vẹo sự thật. Chỉ là anh muốn để cho trong lòng đứa bé này, có thể xây dựng ra một cái khái niệm. Vương Triệt ho khan hai tiếng, sau đó anh dùng bút vẽ chỉ chỉ vào tờ giấy A4. "Mi cảm thấy ta đang lừa mi đúng không?" Vương Triệt nhìn Lục Mao Trùng hỏi. "Ti ngô-!" Lục Mao Trùng gật gật đầu. Vương Triệt cười cười, tiếp tục nói: "Vậy mi có muốn sau khi lớn lên mi sẽ trở thành như vậy không?" Nói xong, Vương Triệt chỉ bút vào con Cự Long trong tờ giấy. Lục Mao Trùng nhìn thoáng qua Cự Long kia, đầu tiên là nó gật đầu, sau đó nó lại lắc đầu. Ý của nó rất rõ ràng, nghĩ thì dám nghĩ, nhưng nó lại cảm thấy mình không thể làm được. Vì bản năng hồn sủng nói cho nó biết, con Cự Long trong tờ giấy kia chính là một con Hồn thú cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh mà tồn tại. Thần uy Cự Long này và nó không cùng một thế giới a... Vương Triệt chỉ vào một bức tranh khác cho Lục Mao Trùng và nói ra: "Ừm, vậy kế tiếp ta sẽ kể cho ngươi một đoạn cố sự." "Một đoạn cố sự liên quan tới con Cự Long này." Lục Mao Trùng nghe vậy liền đứng thẳng người lên, ngoan ngoãn nhìn vào Vương Triệt. Trong mắt nó tràn đầy sự hiếu kì. "Năm xưa, có một con Lục Mao Trùng, nó thường xuyên nhìn lên bầu trời và vùng hải dương vô tận, trong đầu nó có một ý nghĩ xa xôi mà chưa thể thực hiện: Ta muốn bay về phía bầu trời kia, bơi lội vào trong vùng hải dương đó." "Thế là, nó nói ý nghĩ này của nó cho những đồng bạn Hồn thú." Chỉ mới nghe được khúc mở đầu, nhưng ánh mắt bé Lục Mao Trùng liền rất chuyên chú. Nó bắt đầu nhìn về phía bầu trời. Vì nó cũng đang hướng tới điều đó. Vương Triệt vừa tiếp tục vẽ vào trong giấy vừa nói: "Nhưng nó quá yếu ớt." "Bất luận một con Hồn thú gì cũng đều có thể tùy ý bắt nạt nó." Bên trong giấy vẽ bắt đầu xuất hiện đủ loại Hồn thú đang bắt nạt con Lục Mao Trùng kia. "Không Âm Yến bắt nó lên giữa bầu trời và chế giễu nó: Mi nhìn đi, trên bầu trời này mi còn không dám mở mắt ra, vậy mà mi cũng dám nghĩ mình sẽ bay lên bầu trời sao?" "Trường Vĩ Ngư cuốn nó vào trong biển rộng và chế giễu nó: Mi nhìn đi, mi ở trong nước còn không thở nổi, vậy mà mi cũng dám nghĩ mình sẽ bơi lội trong biển cả sao?" "Điểm Hỏa Miêu cười hì hì dùng ngọn lửa thiêu đốt Lục Mao Trùng, lấy đuôi gai làm roi quất lên người Lục Mao Trùng, không phải là loại trùng nhưng Điểm Hỏa Miêu lại dùng chiếc đuôi gai bén nhọn của nó để đâm Lục Mao Trùng..." "Bọn chúng đều chế giễu Lục Mao Trùng kia quá nhỏ yếu, nhưng lại dám có ý nghĩ quá hão huyền." Vương Triệt một bên vẽ và một bên giảng giải. Đồng thời, anh còn quan sát xem cảm xúc của bé Lục Mao Trùng. "Ti ngô! Ti ngô! ! !" Vương Triệt họa vẽ rất cao siêu, mặc dù đoạn cố sự này chỉ như một câu truyện cổ tích, nhưng Lục Mao Trùng nghe được cực kỳ chuyên chú, tăng thêm hình tượng sinh động càng khiến cho nó cực kỳ nhập tâm. Nó đang cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Con mắt nó trở nên đỏ rực, cái đuôi còn quất vào đám lá cây. Vương Triệt tiếp tục nói: "Vì bị đả kích nên con Lục Mao Trùng kia rất không cam tâm, nhưng nó lại không biết phải làm thế nào để mạnh lên. Vậy nó có thể làm gì khác hơn?" "Đúng lúc này, một vị nhân loại Khế Hồn sư bỗng nhiên xuất hiện. Anh ta gặp được con Lục Mao Trùng kia khi nó đang bị thương. Anh ta không hề ghét bỏ nó, mà ngược lại còn cùng nó ký kết sinh mệnh hồn ước." Đôi mắt bé Lục Mao Trùng liền sáng lấp lánh lên. "Sau khi vị Khế Hồn sư này biết được ước mơ của Lục Mao Trùng kia, anh cũng không bắt nạt nó, mà anh còn cổ vũ nó." "Đồng thời, vì hoàn thành ước mơ của Lục Mao Trùng, vị Khế Hồn sư này đã bắt đầu huấn luyện cho nó, vì nó mà chế định ra kế hoạch huấn luyện." "Mỗi ngày để nó chạy cự li dài 1 ngàn mét, bật nhảy 100 lần, nằm ngửa ngồi dậy 100 lần, vân vân..." Trong mắt Vương Triệt chớp lên tinh quang, anh liên tục vẽ ra mấy loại động tác đặc thù. "Ngay từ đầu, đến cả một phần mười khóa huấn luyện mà nó cũng đều không làm được. Nhưng sau một tháng, nó đã có thể làm chuẩn xác không sai để hoàn thành những đợt huấn luyện này mỗi ngày. Nó cũng cảm thấy nó đã trở nên cường đại hơn rất nhiều." "Sau đó, nó trở lại gặp mặt những Hồn thú đã từng khi dễ nó..." Nói đến đây, Vương Triệt buông xuống giấy vẽ. Vì anh không có ý định nói tiếp. Do cố sự này chỉ đơn giản như vậy. "Ti ngô! ! !" Lục Mao Trùng lo lắng nhúc nhích đến bên người Vương Triệt, nhìn vào Vương Triệt với ánh mắt tràn đầy vẻ khát vọng. Bởi vì nó đã quá nhập tâm.