"A?"
Thẩm Vãn Tịch nghi ngờ nhìn hắn một cái, hắn không chê nàng ô uế sao?
Còn cố ý chọn chỗ dính máu để ngủ.
Vết máu kia ở dưới ngọn đèn đều thấy chói mắt, liền chính nàng cũng có chút ghét bỏ bản thân.
Trên giường chỉ còn lại một cái chăn, đêm nay nàng cùng Vân Hoành phải ngủ chung một cái ổ chăn sao?
Bất quá đến nguyệt sự, ngược lại nàng có chút an tâm, ít nhất nam tử bình thường cũng sẽ không chọn ở thời điểm này đối với nữ tử làm mấy chuyện như vậy.
Chỉ là hai người cùng giường lại cùng chăn, nghĩ một chút đều sẽ có chút mập mờ không tự nhiên.
Một người một cái chăn coi như ổn, nàng có thể đem chính mình bọc thật chặt chẽ, liền làm như bên người không có người khác. Nếu cùng ngủ ở trong một cái chăn, khó tránh khỏi thân thể tiếp xúc, nàng làm sao có thể bỏ qua sự tồn tại của Vân Hoành/
Ngửa đầu đưa mắt nhìn Vân Hoành, hắn thân hình cao lớn, ước chừng tám thước có thừa, mà nàng năm nay mặc dù mới 15 tuổi nhưng so với nữ tử cùng độ tuổi vóc dáng cũng không tính là thấp, vậy mà vẫn chỉ tới ngực Vân Hoành.
Nam nhân cao lớn như vậy, chăn thì nhỏ.
Như thế nào bọc được hai người?
Vân Hoành thấy nàng che bụng cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ lung tung cái gì, lạnh giọng hối thúc nàng: "Nhanh chóng lên giường".
"A, a a được". Chỉ một câu nhanh chóng đem suy nghĩ Thẩm Vãn Tịch kéo về.
Nàng chống gậy chậm rãi đi đến bên giường, mông vừa mới chạm vào thành giường liền lấy chân trái phát lực, nhanh chóng dịch đi vào, ngón tay nắm lấy một góc chăn, cẩn thận đặt ở bụng dưới chính mình, vừa giảm bớt đau đớn, cũng không đến mức chăn bị đoạt đi.
Thẩm Vãn Tịch cuối cùng có thể thẳng thắn vô tư lưu cái bóng lưng cho hắn, chính mình nhìn chằm chằm mặt tường trụi lủi trước mặt, không muốn yên tâm cũng không được.
Vân Hoành thuận thế thổi tắt đèn, trong bóng đêm đến dựa gần vào người nàng.
Hơi thở của nam nhân quanh quẩn ở bên người, giống như hơi nóng lò sưởi tản nhiệt ngày mùa đông nhẹ nhàng bao lấy nàng.