Vân Hoành không dấu vết nở nụ cười, trong mắt như có băng tuyết ngàn năm tan rã, không còn giống thanh đao lạnh lẽo hàn khí bức người, trái lại có thêm chút dịu dàng,"Nhưng hai chúng ta còn chưa làm Chu Công chi lễ, không phải sao?"
Hôm qua Chung Đại Thông vừa mới cùng hắn nói, làm qua Chu Công chi lễ, mới xem như chân chính cùng phòng, ngày sau còn có thể sinh con.
Thật sự là tuyệt không thể tả.
"Huynh... Cái này..." Thẩm Vãn Tịch phút chốc đỏ bừng đầy mặt, hai mắt mở to nhìn, hoàn toàn không nghĩ đến nam nhân này vậy mà miệng đầy từ ngữ dơ bẩn, còn ở bên tai nàng nói năng linh tinh!
Nàng không nhịn được siết chặt nắm đấm hướng cánh tay hắn hung hăng đánh một cái,"Đồ điên vô sỉ!"
Thẩm Vãn Tịch biết trên người vân Hoành cơ bắp rất cứng, cho nên dùng chút sức lực, còn không có nghe hắn kêu đau, bản thân Thẩm Vãn Tịch liền nhẹ nhàng "Tê" một tiếng, thấp con mắt nhìn lên mu bàn tay, vậy mà dính vài vết máu!
Rõ ràng nàng không đụng tới đồ vật gì bén nhọn, vết máu này không phải của nàng, vậy cũng chỉ có thể là của Vân Hoành!
Có chút hốt hoảng, nàng vội vàng đưa tay kéo tay áo của hắn lên, quả nhiên có năm cái dấu vết móng tay ấn ứa máu. Miệng vết thương rất nhỏ nhưng rất là sâu, nguyên bản vết máu đã khô lại, nhưng nàng vừa mới đánh một kích trúng chỗ đó, không ngờ máu lại chảy ra một giọt đỏ sẫm!
"Xoạch" một tiếng, trong mắt nàng nước mắt lại rơi xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Vãn Tịch: Hôm nay lại là một ngày sụp đổ!!! Thật tức giận, rất ủy khuất, thật đáng thương...
Vân Hoành: "..."
*
"Lạch cạch" một tiếng, trong mắt nàng lại rơi xuống nước mắt.
Cũng không biết là tức Vân Hoành, hay vẫn là giận chính mình, Thẩm Vãn Tịch cảm thấy trong lòng giống như bị người khác mạnh mẽ bắt lấy.
Hắn vì nàng bôi thuốc trị mặt, nàng lại oán hắn ra tay không nhẹ nhàng, trách hắn thái độ hung dữ, còn làm rách cánh tay hắn.
Tại sao đều là chính nàng không để ý a!
Nhưng rõ ràng là hắn xuất khẩu cuồng ngôn uy hiếp nàng, hù dọa nàng trước. Như thế nào kết quả lại là nàng chột dạ, áy náy cũng là nàng.
Trong phút chốc Thẩm Vãn Tịch cảm thấy tất cả ủy khuất đều rơi vào một mình nàng gánh vác hết, nàng cũng là cô nương được nuông chiều từ bé đến lớn, tại sao lại phải nhận những điều như vậy...