Vân Hoành nhíu nhíu mày, hắn luôn không thích người khác khóc, cũng luôn cho rằng trong cuộc đời con người căn bản không có bao nhiêu lần cần rơi lệ, mà chỉ có người yếu đuối mới có thể dễ dàng rơi lệ.
Hắn không ngờ rằng, tiểu cô nương luôn là khóc sướt mướt như vậy, đôi mắt ngập nước giống như là nước lũ tràn đê, lúc nào cũng có thể chảy không ngừng.
Nhưng hắn cũng không chán ghét, ngược lại lại có vài phần đau lòng.
Nàng cũng là lo lắng cho hắn, có phải vậy không?
Hắn nâng tay, vỗ vỗ vào phía sau lưng nàng, thấp giọng khàn khàn nói: "Tịch nhi, đừng khóc được không?"
Sợ đem nước mắt rơi xuống vải băng bó, thấm chạm vào miệng vết thương, Thẩm Vãn Tịch vẫn luôn dùng cổ tay áo che lấy đôi mắt, giờ phút này ống tay áo đã ướt một mảnh. Nghe đến đó bỗng nhiên ngẩn người, nhớ tới trước đây khi nương trấn an nàng hay nói.
"Tịch nhi của chúng ta có đôi mắt thật đẹp, giống như ao nhỏ đong đầy nước vậy. Nếu là lại khóc, ngôi sao trên trời biết được liền không rơi vào trong mắt con nữa đâu".
Nàng nghe được a Nương nói lời này lập tức sẽ ngừng khóc, lắc đầu nói không muốn ngôi sao rời đi.
Sau này, ngôi sao không đi, a nương lại đi trước.
Nương không thích Tịch nhi khóc, Tịch nhi liền không khóc.
Thẩm Vãn Tịch khẽ gật đầu một cái coi như đáp lại Vân Hoành, khi ngẩng đầu đôi mắt tuy còn sưng đỏ, nhưng ánh mắt lại trong trẻo như ánh trăng.
Nàng không nói một tiếng, từ bên giường với tay cầm lấy bình thuốc mỡ nhỏ màu xanh, đó là thuốc Vân Hoành cho nàng bôi vết trầy da trên người. Ngón tay dính một chút thuốc bôi vào vết máu ở trên cánh tay hắn, nàng chợt nghĩ đến lúc trước Vân Hoành bôi thuốc cho mình không chút nào nương tay, một nỗi khó chịu lại trào lên.
Thẩm Vãn Tịch cắn chặt răng, ngón tay đặt trên vết thương của hắn không chịu buông tay, quyết định âm thầm khi dễ trả thù một phen, để Vân Hoành biết nàng không phải dễ bị bắt nạt. Vì thế tính mở miệng thăm dò nói: "Vân Hoành, huynh chỉ cần nói một câu huynh sai rồi, sau này cũng sẽ không bắt nạt ta, ta liền... Ta liền không nặng tay với huynh".
Dứt lời nói, Thẩm Vãn Tịch nhanh chóng bị bản thân tức chết, rõ ràng quyền chủ động nắm giữ trong tay mình, nhưng khi nàng nhìn đến ánh mắt Vân Hoành lãnh liệt trong lòng liền sợ hãi, uy hiếp nói ra khỏi miệng không có chút lực sát thương nào.