Vân Hoành dường như nghĩ đến cái gì, lại lôi kéo cánh tay hắn, lạnh nhạt hỏi: "Còn hai biện pháp khác đâu?"
Chung Đại Thông sửng sốt, cái quỷ gì đây?
"Biện pháp gì?" Thẩm Vãn Tịch cũng lau nước mắt, mặt đầy mê man mà nhìn xem hai người kia.
Một lúc lâu, Chung Đại Thông mới chợt hiểu ra, thì ra là chuyện lúc ở trên núi hắn nói cho Vân Hoành biết ba cái biện pháp dỗ dành thê tử nha!
Cái tên Vân Hoành này, trời sinh giống như là thiếu đầu óc vậy, làm sao có thể trước mặt thê tử liền hỏi cái này.
Vân Hoành lại rất thẳng thắn, cái biện pháp thứ nhất xem như dùng hết rồi, hắn liền muốn biết cái tiếp theo nên làm như thế nào.
Chung Đại Thông lúng túng đưa mắt nhìn Thẩm Vãn Tịch, lại kéo tay áo Vân Hoành lôi hắn ra bên ngoài: "Đại ca, huynh lại đây..."
Vân Hoành khẽ nhíu mày, có lời gì không thể nói thẳng? Hắn hỏi cái này một chút cũng không cần trốn trốn tránh tránh, đều áp dụng lên người tiểu cô nương, nàng sớm hay muộn cũng biết thôi mà!
Chung Đại Thông thấy mặt hắn trầm xuống, người không nhúc nhích, đành phải cúi người bám vào bên tai hắn giảm thấp âm thanh nói: "Mang nàng đi mua sắm chút đồ chơi nhỏ mà các tiểu cô nương thích, huynh nhìn xem người ta mặc đều là quần áo cũ của huynh, huynh cũng để yên vậy được ư?"
"Ừ, thế cách thứ ba đâu?"
Chung Đại Thông bị dáng vẻ bình tĩnh của hắn làm cho có chút khẩn trương, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, nói: "Mới vừa nãy trên núi còn nhớ tới, bây giờ sợ tới mức quên mất..."
Nghe xong lời nói của đối phương, ánh mắt của Vân Hoành có chút đông cứng, Chung Đại Thông cười ngây ngô hướng về phía Thẩm Vãn Tịch mặt đầy mờ mịt nói: "Hôm nay đa tạ canh của tẩu tử, sau này ta sẽ kêu thê tử nhà ta lại đây theo tẩu học xuống bếp, tẩu tử sẽ không ngại chứ?"
Không cần một mình đối mặt với Vân Hoành hoặc phải cô đơn ở nhà một mình, Thẩm Vãn Tịch tự nhiên là cầu mà không được, nàng vội gật đầu đồng ý.
Cửa trúc nhẹ nhàng khép lại, trong phòng chỉ còn lại hô hấp của hai người.
Thẩm Vãn Tịch yên lặng cúi đầu gặm một miếng xương nhỏ, cắn đi cắn lại cũng cắn không ra thịt, chỉ có thể tiếp tục để trong miệng chậm rãi mà nhai, sợ nhả ra động tác quá lớn, dễ dàng làm cho người đàn ông này chú ý.
Vân Hoàn nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, tay lại nắm chặt hông của nàng, thật đúng là không chịu nổi.
Nàng không ngẩng đầu cũng biết lúc này đối phương vẫn đang nhìn mình.