Giờ phút này Thẩm Vãn Tịch gọi hắn một tiếng "Phu quân" cũng tuyệt đối không phải thật lòng xuất phát từ chân tình, mà thật sự là... bị ép bất đắc dĩ!
Nàng rất muốn hỏi nương nàng một chút, gặp được một cái nam nhân vừa hung dữ vừa xấu xa thì nên làm thế nào?
Rất ủy khuất nha.
Nam nhân này không nghĩ muốn trị mặt cho nàng thì cứ việc nói thẳng, cho nàng nhiều hi vọng như vậy, rồi lại ở lúc mấu chốt làm loại xiếc này đến uy hiếp nàng!
Mà nàng đây, từ trước cũng xem như tiểu thư thân kiều ngọc quý, cũng không nghĩ đến một khi hổ lạc đồng bằng bị nam nhân chó chết bắt nạt, bản thân không chỉ bị bán, hiện giờ còn bị ép thành thân, vì dung mạo cùng sống sót mà phải kêu người ta là "Phu quân", có thể nói là toàn bộ tôn nghiêm đều bị đem đi quét rác, nhận lấy đau khổ.
Mới đầu nàng chỉ là cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở, rồi sau càng nghĩ càng khó chịu, khóc đến nỗi càng ngày càng lớn tiếng hơn.
Nàng khổ quá mà.
Vân Hoành cúi người xuống, muốn đưa tay giúp nàng lau nước mắt, lại thấy tiểu cô nương khóc quay mặt đi.
Thẩm Vãn Tịch trong lòng ríu rít mà khóc, đều ấn theo ý tứ của hắn làm, chả lẽ hắn còn không cho nàng phát tiết tính tình sao?!
Vân Hoành có chút than một tiếng, nghiêm túc nhắc nhở nàng nói: "Bây giờ khóc cho cạn hết nước mắt, lát nữa thời điểm bôi thuốc liền không được khóc, sẽ chạm vào miệng vết thương, hiểu không?"
Thẩm Vãn Tịch một bên rơi nước mắt, một bên nhẹ gật đầu.
Nàng cũng không dám hỏi nhiều, hỏi nữa lại không biết nam nhân này lại nảy ra ý xấu gì để đùa giỡn nàng.
Lại khóc một lúc lâu sau, Thẩm Vãn Tịch mới dùng cổ tay áo đem nước mắt lau khô, một đôi mắt mông lung như trăng trong sương giơ lên nhìn về phía hắn: "Huynh bôi thuốc đi, ta không khóc".
Vân Hoành "Ừ" một tiếng, phân phó nàng nói: "Ngồi cho vững vào, giờ ta sẽ bôi thuốc đấy."
Thẩm Vãn Tịch nhẹ nhàng gật đầu, hướng về phía Vân Hoành chuyển qua một chút, tay phải ôm đầu gối, tay trái chống tại trên giường bàn tay nắm chặt một chút đệm trải giường, đem miệng vết thương trên má phải hướng về phía hắn.
Thối rữa từ góc mắt phải lan tràn tới cằm, một đường vòng qua gò má, khắp nơi đều dính độc, những nơi cần dùng nước thuốc bôi lên mặt, đều phải từng tấc một lau qua. Vân Hoành lấy vải bông thật sạch, đầu ngón tay đưa vào chén thuốc nhẹ nhàng chấm chút dược nước xanh như ngọc bích.