Ai có thể dựa vào chuyện gia đình hắn ta liên quan đến hàng xóm trong tòa nhà mà nói?
Chiếc xe ba bánh Vương Hoa đập vỡ xong thì ném vào trong nhà để xe dưới lầu, tất cả mọi người khi dừng xe đều tự giác để lại một chỗ trống.
Vương Hoa nhìn một cái thì khó chịu một lần, hắn ta cảm thấy mình giống như chiếc xe ba bánh bị đập vỡ này, bị mọi người cô lập.
Bà Vương ngược lại không thay đổi, thậm chí khi Vương Hoa đưa ra ý định ly hôn thì phấn khởi.
Vạn Chân chân trở về nhà mẹ đẻ mấy ngày nay, bà ta đã bắt đầu đi khắp nơi làm việc nhà, trong lòng nghĩ chính là làm thế nào để lựa chọn kỹ lưỡng, tìm một cô con dâu hợp ý vào cửa.
Sau khi Vạn Chân Chân dừng lại, công việc kinh doanh của Tiền Tình thuận lợi hơn rất nhiều, tuy rằng bởi vì con cháu đã giải thích rõ ràng trong bài đăng, không cấm người bán hàng rong ở cửa bày hàng, cho nên mấy ngày nay tan học là có nhiều xe kem, Tiền Tình vẫn như cũ không cảm thấy có áp lực. Trong kinh doanh, chỉ cần không phải đến cạnh tranh ác ý, vậy thì không có gì phải kiêng dè.
Chợ lớn như vậy, cô ăn xong không để canh cho người khác, sau này sống sao cho lâu đài.
Tiền kiếm được càng ngày càng ổn định, sức hút của Tiền Tình ở khu tập thể cũng càng ngày càng trở nên tốt hơn.
Trước kia người khác cảm thấy cô không tệ, nhưng rốt cuộc thời ngắn khi cô tới, nhiều khi chỉ là cái gật đầu. Bây giờ đã khác, nhân cách tốt ở thời đại này là giấy thông hành, ai cũng không thể chất vấn một người như vậy.
Mấy ngày nay trong nhà cô rất náo nhiệt, vừa đến giờ cơm liền có người tới cửa đưa chút đồ ăn.
Đều không phải là đồ gì hiếm, nhưng nó có thể biểu hiện sự thân mặt của người dân.
Nửa bát đậu phộng, một nắm rau xanh, một vài miếng thịt cá.
Trong đó siêng năng nhất chính là hai nhà Tiết Đại Bảo và Tử Tư Tiến, ngoại trừ hai vị "mẹ anh hùng" Tiết Đại Bảo và Tử Tư Tiến tự mình tới cửa, hai ngày nay hai nhà đều đuổi Tiết Đại Bảo và Tử Tư Tiến đi chạy việc vật.
Hai đứa nhỏ cũng thích chạy đến nhà chị Tiền Tình, mỗi lần đều ôm một cái chén nhỏ chen vào cửa.
Bởi vì mẹ Tiền nấu cơm rất ngon, mùi vị bay ra cũng thơm nữa.
Mùi hương kia mấy ngày trước đã làm cho người chung quanh bị dày vò, hiện tại lại gần ngửi, quả thực có thể làm cho người ta ngất đi.
Tiết Đại Bảo háo hức không kìm được nước miếng, đem chén nhỏ trong tay đưa cho mẹ
Tiền: "Bà Tiền, đây là cá khô mẹ cháu làm, để cháu lấy cho bà một chút nhé."
Mẹ Tiết Đại Bảo khi còn bé lớn lên ở bờ biển phía nam, tay nghề làm cá không tồi. Mấy ngày trước đưa canh đầu cá tới, ngay cả Tiền Tình đã quen ăn tay nghề của mẹ Tiền và có chút kén miệng cũng cảm thấy ngon.
Mẹ Tiền yêu quý sờ sờ đầu cậu nhóc: "Cảm ơn mẹ cháu, vừa nhìn đã biết ăn ngon rồi."
Tử Tư Tiến bên cạnh không cam lòng yếu thế, đưa một đĩa dưa chua: "Còn có cháu, còn có cháu, đây là bà cháu gửi dưa chua đến, mẹ cháu bảo cháu mang tới đây một chút. Mẹ nói, dưa chua ăn kèm với phở đặc biệt ngon."
Mẹ Tiền nhận lấy, cũng sờ sờ đầu cậu nhóc, giống như bưng nước thay đổi khen hai câu,
"Nhà chúng ta hôm nay làm khoai tây xào gà, bà cho các cháu một chút mang về."
Thịt gà xào mẹ Tiền dùng cách làm món Sơn Đông, thịt gà không ướp mà trực tiếp xào, gia vị tinh tế phối hợp với nhiều loại, thịt gà xào ra ăn kèm với nước sốt, mang theo một mùi thơm hơi mặn không thể xua đi được. Đợi đến khi thịt gà gần chín cho thêm vài củ khoai tây vào, nấu đến khi khoai tây hơi mềm, hương vị đạt đủ rồi mới là xong.
Tiền Tình còn có chút tiếc nuối, nếu như là nồi đất, dán một vòng bánh nhỏ bên cạnh, đợi đến khi thịt gà nấu chín thì bánh nhỏ cũng trở nên cháy thơm mới ngon.
Bánh nhỏ dính nước gà xào, vậy thì hương vị không thể nào miêu tả được.
Nhưng bây giờ thì ở đây cũng không tệ, hương thơm của gà xào đặc biệt ngon, tầng này cũng có thể ngửi thấy.
Tiết Đại Bảo và Từ Tư Tiến trông mong nhìn thoáng qua gà xào trong nồi, tuy rằng rất thèm ăn nhưng vẫn cự tuyệt.
Đầu năm nay, để ăn được miếng thịt là điều không dễ, điều kiện trong nhà hai đứa nhỏ tuy rằng không kém, nhưng cũng không tới nỗi ba ngày mà hai lần xẻ thịt.
Hai ngày trước mẹ Tiền đều làm đồ ăn gia đình, hai đứa nhỏ còn có thể tiếp nhận ý tốt trở về. Hôm nay thịt này coi như xong, bọn chúng thật sự mang về, mẹ cô phải chừa phần.
"Không được đâu bà ạ, chúng con về."
Hai con khỉ nhỏ hít một hơi thật sâu, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
Mẹ Tiền đi theo phía sau hô vài tiếng cũng không kịp.
"Hai đứa nhỏ này thật là, chạy đến là nhanh."
Quay đầu chỉ thấy Tiền Tình cười như không cười, mẹ Tiền cũng có chút khó xử.
Bà ấy đương nhiên là biết con gái là có ý gì, so sánh hai đứa con trai này với Vạn Bảo Kim của nhà họ Vạn thì quả thực là không giống.
Đều cùng tuổi như nhau, mỗi lần Vạn Bảo Kim tới cửa nhìn muốn ăn, mẹ Tiền đều âm thầm khuyên bản thân: "Đây là một đứa trẻ, nó không hiểu chuyện."
"Ăn hai miếng thì ăn đi, có thể tốn bao nhiêu?"
Trẻ con không hiểu chuyện, người lớn có thể không thấu hiểu được sao?
Vạn Bảo Kim ăn chực uống chực ở nhà bà ấy, nhà họ Vạn từ trước đến nay một câu cũng không nói.
Vâng, một hoặc hai miếng thức ăn không tính là gì, nhưng đầu năm nay nhà ai mà chả tốt hơn.
Ngay cả thịt lợn cũng là hai năm nay mới thoải mái hơn một chút, mấy năm trước nhà ai tổ chức tiệc tùng thì đều phải tiết kiệm tiền và vé rất lâu.
Mẹ Tiền thì nói: "Mẹ đi đưa một chút cho bọn họ."
Lần này cô về nhà khẳng định phải nói với ông Tiền một chút, Vạn Bảo Kim cũng không phải con nhà mình, dựa vào cái gì mà đến ăn như vậy.
Bả ấy có dư tiền còn không bằng làm thêm chút đồ ăn ngon cho Tiết Đại Bảo và Từ Tư
Tiến ăn.
Tốt xấu gì hai đứa nhỏ này mỗi lần nhìn thấy bà ấy cũng đều ngoan ngoãn gọi một câu: "Bà Tiền."
Buổi trưa mẹ Tiền xào cả con gà, nặng chừng hơn ba cân, hơn nữa khoai tây cơ hồ là đủ cho bốn năm người trưởng thành.
Bà ấy dứt khoát mang tất cả chén nhỏ trong nhà có ra ngoài, mấy ngày nay, người quen biết tới đều đưa cho họ một phần.
Tiền Tình thì bưng một chén cho Trần Hân Nhiên cách vách. Cô thập phần cảm tạ Trần Hân Nhiên vì đã vươn tay giúp đỡ, mấy ngày nay cơ hồ là mỗi bữa đều đến đưa đồ ăn.
Trần Hân Nhiên vừa cao hứng vừa có chút bất đắc dĩ: "Thật là, cô tặng tôi đồ ăn nhiều như vậy, tôi cảm thấy khẩu vị của mình đều bị dì nuông chiều hư cả rồi. Chờ dì đi rồi, tôi sẽ bị đói gầy mất thôi."
Tiền Tình cười ha hả: "Tình cảm giữa chúng ta tốt như vậy kia mà, cô đến nhà tôi đi, về sau tôi sẽ coi cô như chị tôi vậy."
Hai người đều không phải là người hay nhăn nhó cọc cần, tính tình cũng phải nói là khá hợp nhau, mấy ngày nay quả thực là tình cảm đột nhiên tăng mạnh, hận không thể kết nghĩa Kim Lan(*) ngay tại chỗ.
[Chú thích: (*) Kim lan: kim: vàng; lan: hoa lan. Nói đến tỉnh nghĩa bạn bè quí như vàng, thơm như hoa lan, tỉnh bạn thân thiết. ]
Trần Hân Nhiên đổ thịt gà vào hộp cơm của mình, rửa sạch bát rồi đưa cho Tiền Tình.
"Đương nhiên là có thể rồi, quay về hỏi dì xem có muốn nhận thêm con không. Càng phải nói, tôi cũng đang thiếu một người em gái đây này."
Lời này của Trần Hân Nhiên là thật, cô ấy và cha vốn dĩ không được thân cận cho lắm, em gái mà mẹ kế dẫn đến cũng cách biệt một tầng so với cô ấy. Hơn nữa nghĩ đến Triệu Nam ngày hôm qua còn uyển chuyển nói với cô ấy rằng gần đây Điền Tuyết luôn quấn lấy anh ta.