CHƯƠNG 27.

Thập Niên 80: Cuộc Sống Hàng Ngày Tại Nhà Ngang

Công Tử Gia 07-12-2024 14:36:47

Vạn Chân Chân nhớ rất rõ ràng, kem muối giá một mao, đậu đỏ cùng đậu xanh là hai mao cơ mà. Những đứa trẻ bên cạnh cô ta đã nhanh chóng thay đổi lộ trình đi về phía Tiền Tình, vừa đi còn vừa than thở: "Cô ấy bán đắt quá, kem muối có giá tận một mao năm." "Đúng vậy, tớ chỉ cần bỏ ra thêm một ít nữa là có thể mua kem đậu xanh với giá hai mao rồi." "Chúng ta nên mua đồ ở quầy kem kia, không nên mua ở chỗ người phụ nữ có lòng dạ đen tối này." Vạn Chân Chân thực sự không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, cô ta ngừng la hét và chỉ đứng đó chờ. Lúc này, có một vài học sinh đã đi đến trước sạp hàng của cô ta. Một vài đứa trẻ cao lớn hơn vừa mới rời khỏi cổng trường, trên tay chúng vẫn đang cầm một quả bóng, khi nhìn thấy nhiều người như vậy đang vây quanh quầy hàng của Tiền Tình, chúng có hơi nản một chút. Nhìn thấy xe kem của Vạn Chân Chân trống rỗng, đôi mắt của bọn trẻ sáng lên. Bọn trẻ cầm quả bóng chạy đến chỗ cô ta: "Cho con một que kem muối ạ." "Con muốn kem đậu xanh." "Cô có kem sữa không?" Vạn Chân Chân rất vui khi thấy có người đến mua hàng, vội vàng đưa kem que cho họ để thu tiền. "Cô không có kem sữa, chỉ có kem muối và đậu xanh thôi." Đứa trẻ muốn ăn kem sữa liền bĩu môi, xe bán kem này cùi bắp quá đi mất, chủng loại hàng hoá quá ít. Nhưng các bạn của mình đều định mua ở chỗ này, cậu bé lại ngượng ngùng không dám đến sạp hàng khác nữa. "Vậy cô lấy cho con một que kem đậu xanh đi ạ." Vừa nói, cậu bé vừa đưa cho cô ta hai mao. Vạn Chân Chân nhận tiền rồi mới cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức giang tay kéo mấy đứa nhỏ này ra ngoài. "Trời ạ, mấy đứa tính toán cũng hay thật đấy, cả đám láo nháo bu lại, còn tưởng cô nhìn không rõ, đứa nào cũng đưa thiếu tiền. Mấy đứa học lớp nào, để xem cô phản ánh lại với giáo viên chủ nhiệm ra sao nhé! Tuổi còn nhỏ mà không cố gắng học hành cho tốt, lớn lên phải ngồi tù mọt gông đấy con ạ!" Mấy đứa nhỏ này đều là học sinh lớp 4, được nuôi dưỡng tốt nên rất cao lớn, bị Vạn Chân Chân kéo lại mắng cho một trận, cả đám đều cảm thấy choáng váng. Trong số đó, đứa trẻ muốn ăn kem sữa là thông minh nhất, lập tức phản ứng lại, cậu bé liền cãi: "Kem đậu xanh chẳng phải là hai mao, còn kem nước muối là một mao năm phân sao ạ? Chúng con đưa cho cô đúng giá mà." Mấy đứa trẻ bên cạnh cũng phụ họa theo: "Chúng con đều đưa đủ tiền cho cô rồi." Vạn Chân Chân cười lạnh một tiếng, xách gáy cậu bé: "Thằng nhóc con mày giả bộ cái gì vậy? Kem đậu xanh nhà ai bán hai mao hả, mày nói tao nghe thử coi. Tao nghĩ mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì có. Nhỏ tuổi mà đã tinh ranh như vậy, sớm muộn gì cũng phải bị ăn kẹo đồng (đạn)." Dù sao cũng là một đứa trẻ con, bị người lớn trách mắng, trong mắt cậu bé kia đều chứa đầy nước mắt, có lẽ cậu bé cảm thấy bản thân mình thật oan uổng. Vạn Chân Chân dường như không có ý định giải quyết vấn đề mà thay vào đó, cô ta lại túm lấy cậu bé để trút giận cho mấy chuyện không vui gần đây. Miệng cô ta cứ lải nhải như súng thần công. Tiền Tình đang bận rộn ở bên kia nhưng thi thoảng vẫn bị phân tâm nên liếc mắt nhìn Vạn Chân Chân. Nhìn thấy cô ta cố ý bắt đứa trẻ lại mắng mỏ, cô cũng cảm nhận được cô ta không phải là người tử tế, lập tức nhíu mày. Vạn Chân Chân là một người cực kỳ mâu thuẫn, cô ta muốn làm cho cô gặp xui xẻo, nhưng dũng khí lớn nhất của cô ta chính là nói được vài ba câu, sau đó ở bên cạnh đốc cô đi gặp lãnh đạo của Chu Hạo rồi làm ầm lên. Bây giờ muốn cạnh tranh bán kem với cô, ấy vậy mà cũng chỉ dám đến trước khi tan học vài phút. Mấy ngày nay khi cô ở nhà vẫn thường nghe tiếng mắng mỏ của bà Vương ở nhà bên cạnh, nhưng lại không nghe thấy tiếng cô ta cãi lại. Dường như Vạn Chân Chân có khóc bao nhiêu nước mắt thì cũng không thể làm gì được, cô ta không chỉ khóc lóc rồi kể khổ với Vương Hoa, bà Vương mà còn cả những người trong đại viện nữa. Những người trong đại viện không biết tiền căn hậu quả, có không ít người cảm thấy cô ta có mệnh khổ, nghĩ rằng Mã Thu Cúc là một bà mẹ chồng độc ác. Thời gian lâu rồi, ngay cả Tiền Tình cũng có chút nghi ngờ với tính xác thực của giấc mơ này, suy cho cùng, Vạn Chân Chân chỉ có thể ngồi tủi thân mà khóc, sao trong mơ cô ta có thể trở nên "Cường đại" như vậy. Lúc này thấy cô ta xa cách với người khác như thế, nhưng sắc mặt lại thay đổi khi nhìn thấy bọn trẻ. Trong lòng Tiền Tình đột nhiên xuất hiện một câu, đây chính là điển hình của những người chỉ biết "bắt nạt kẻ yếu". Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như vậy, cô ta là người lớn mà lại nhìn bọn trẻ với bộ dạng hằn học như thế, quả thực là khiến cho người khác phải buồn nôn mà. Tiền Tình thiếu chút nữa là muốn dừng việc buôn bán của mình lại mà đi ồn ào với Vạn Chân Chân một trận, nhưng cô nhìn thấy có một cậu bé ở bên đó đã đẩy mạnh Vạn Chân Chân một cái. Đối với một đứa trẻ mới lớn, một cú đẩy mạnh có thể khiến Vạn Chân Chân loạng choạng. Nhưng không khéo là xe kem của Vạn Chân Chân ở phía sau cô ta, khiến Vạn Chân Chân phải lùi về sau 2 bước, ngay lúc đó, xe kem của cô ta bị đổ. Lần này thì tiêu rồi, xe kem bị đổ, Vạn Chân Chân quên đóng hộp kem lại, kem ở bên trong hộp đổ ra hết đầy đường. Cậu bé biết mình đã gây họa nên sợ rồi, bị bạn thân của mình kéo đi bỏ chạy không để lại dấu vết. Vạn Chân Chân há hốc mồm tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu mới quay đầu lại tìm bọn trẻ để tính sổ. Đây là nguyên một thùng kem, cô ta đã bỏ ra hai mươi đồng sáu mao để mua nó, cô ta phơi nắng đi bán chỉ vì muốn kiếm lại được bốn năm đồng tiền lời, hôm nay cô ta phải bắt mấy đứa nhóc kia trả lại mười đồng, nếu không thì đừng hòng mà đi. Lúc này Vạn Chân Chân mới nghĩ đến việc phải tìm người, nhưng đã sớm không còn thấy người đâu nữa rồi. Vạn Chân Chân thiếu chút nữa là không nhịn được mà rơi nước mắt, sao cô ta lại xui xẻo như vậy, giờ biết tìm ai để bắt đối phương đền bù lại cho cô ta đây? Người bảo vệ bên kia nhìn thấy vừa rồi cô ta mắng bọn trẻ thì liền chuẩn bị lại chỗ cô ta, ai mà biết được mọi chuyện đột nhiên thay đổi, lúc này người bảo vệ cũng không muốn qua đó nữa rồi, chỉ sợ bị liên lụy, sợ cô ta bắt anh ta đền tiền xe kem, lại hỏi anh ta những đứa trẻ đó ở lớp nào thì biết phải làm sao? Anh ta làm bảo vệ cũng khá lâu rồi, lại nói mấy đứa trẻ đều ở trong đại viện, đúng thật là anh ta có thể nhận ra được từng người. Nhưng anh ta không muốn nói. Một người lớn như cô ta vậy mà lôi kéo bọn trẻ gây khó dễ, lại còn nói những lời khó nghe như vậy, bị đổ xe kem cũng đáng đời lắm. Vạn Chân Chân đứng ở đó mà khóc, xung quanh đều là bọn trẻ, không có ai chạy lại giúp cô ta, càng không nói dáng vẻ hung hăng vừa rồi của cô ta đã dọa cho mấy đứa trẻ sợ rồi. Tiền Tình nhíu mày càng sâu, có phải là Vạn Chân Chân không biết phân biệt nặng nhẹ rồi hay không. Vừa rồi lúc xe kem bị lật, những que kem được bọc lại trong bao bì, cô ta tranh thủ nhặt chúng lên, còn có thể bán tiếp những cái còn lại. Nhưng cô ta chỉ đứng ở đó mà khóc, khóc mãi cho đến lúc những que kem đều tan hết rồi, bây giờ nhặt lên cũng không thể bán lại được nữa. Vạn Chân Chân khóc một hồi, không có ai lại động viên cô ta. Cuối cùng chỉ có thể lau nước mắt, co quắp mà nhặt những que kem lên. Dù sao thì nó cũng được bọc lại trong bao, cô ta vẫn muốn tiếp tục bán chỗ kem này. Không bán thì phải làm sao đây? Cũng không thể để công sức của cả ngày hôm nay trôi qua một cách hoang phí như vậy, ngay cả một mao tiền cũng không kiếm được. Tiền Tình lần lượt bán hết kem que, lúc này chỉ còn lại vài chục que, cô bắt đầu cho kem vào thùng.