"Tôi mới kết hôn, không biết nặng nhẹ nên mới vậy. Tôi nghiêm túc đấy, xin cô hãy tha cho tôi."
Chủ nhiệm Lý hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nói thẳng: "Đồng chí Vạn, cho dù cô không biết được sự nghiêm trọng của vấn đề, cô cũng không nên lấy những chuyện liên quan đến mạng người ra để nói. Hơn nữa, cha chồng Vương Hồng Hưng của cô đã mất mạng trong quá trình xây dựng mỏ dầu. Nếu những người khác đều nói ra những điều tương tự như vậy, họ sẽ coi thường tính mạng của bản thân. Cô nên suy nghĩ kĩ trước khi mang vấn đề này ra nói."
"Hãy nghĩ về tâm trạng của Vương Hoa, với cả sự hiểu lầm giữa cô và Tiền Tình, dù thế nào cô cũng không nên truyền tin đồn thất thiệt ở trong khu mỏ dầu. Tất cả chúng ta đều có chung đam mê và lý tưởng, không ai mong đợi điều xấu sẽ xảy ra. Mọi người đều đang đấu tranh để bảo vệ nơi này. Những người ở tiền tuyến làm công việc tạo ra năng lượng để xây dựng đất nước. Tôi nghĩ cô đã học được một bài học, cũng nên tự suy ngẫm về lỗi lầm của mình, nhưng có vẻ như cô đang không hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề."
Vạn Chân Chân cúi đầu trước những lời nói của Lý Hồng Mai, nước mắt của cô ta rơi lã chã trên mặt đất.
Lý Hồng Mai không hiểu gì về cô ta cả, cho nên bà ấy mới nói những lời như vậy. Bây giờ cô ta không được là chính bản thân mình, làm sao cô ta biết mình nên sống ở nhà chồng như thế nào.
Đúng, cô ta có chút nóng nảy, nhưng ai có thể hiểu được hoàn cảnh của cô ta, nếu cô ta không cố nắm bắt cơ hội kiếm được nhiều tiền thì làm sao có thể đứng vững trong cái nhà này.
"Chuyện lần này cũng may là đồng chí Tiền trực tiếp tới tìm tôi, nên sự việc vẫn chưa được lan truyền ra ngoài tạo thành hiểu lầm lớn.
Nhưng bản chất và hành vi của cô rất xấu. Tôi sẽ ghi lại sự việc này và đưa nó vào hồ sơ của Liên đoàn Phụ nữ."
Thực ra, Vạn Chân Chân không phải nhân viên trong mỏ dầu, mà chỉ là người nhà của nhân viên. Lý Hồng Mai không thể xử phạt cô ta, bà ấy còn không có tư cách để yêu cầu cô ta viết bản kiểm điểm. Nhưng sự việc này có thể ghi vào hồ sơ của Liên đoàn Phụ nữ.
Trong tương lai, nếu cô ta cần một công việc trong mỏ dầu, mọi người sẽ kiểm tra hồ sơ lí lịch của cô ta, dựa theo những ghi chép này, có lẽ Vạn Chân Chân sẽ không bao giờ có được một công việc theo biên chế bên trong mỏ dầu.
Vương Hoa và Vạn Chân Chân trong nháy mắt liền hiểu được ý của Chủ nhiệm Lý, khuôn mặt của Vương Hoa lập tức tái nhợt, Vạn Chân Chân có chút thờ ơ, cô ta cũng không sợ lắm.
Chỉ là một chức vụ trong biên chế mà thôi, cũng chả tốt đẹp gì cho lắm. Qua vài năm nữa, làm gì còn ai quan tâm đến công việc vặt này?
Vương Hoa lại không nghĩ như vậy, hiện tại tiền lương của hắn ta là 40 mao một tháng, mẹ hắn ta mỗi tháng lấy trợ cấp mười lăm mao.
Chút tiền này dùng cho ba người lớn là vừa đủ, nhưng nếu như sau này có thêm một đứa nhỏ thì mọi việc sẽ trở nên khó khăn hơn.
Hắn ta còn nghĩ lát nữa sẽ dẫn mẹ mình đi tìm lãnh đạo làm loạn một chút, hắn ta là con của liệt sĩ, trong xưởng cũng nhận được đãi ngộ khá tốt nên việc sắp xếp cho Vạn Chân Chân một công việc cũng không khó.
Ai ngờ chuyện này còn chưa bắt đầu, Vạn Chân Chân đã làm kế hoạch đổ bể.
Sau khi Lý Hồng Mai nói xong, bà ấy lại nhớ tới lời Tiền Tình từng nói là Vạn Chân Chân phàn nàn về mẹ chồng của cô ta. Vì vậy bà ấy đã dặn dò hai người vài câu.
Sắc mặt của Vương Hoa rất bình tĩnh, người ngoài nhìn qua không thể biết được hắn ta đang nghĩ gì. Không ngờ Vạn Chân Chân trâu bò như vậy, mới gả đến đây được hai ngày mà gây ra đủ chuyện thị phi, việc này chưa xong đã lòi ra việc khác.
Sau khi Lí Hồng Mai rời đi, Vương Hoa đóng cửa lại, hắn ta đứng bất động ở cửa.
Bây giờ trong nhà không có người ngoài, nước mắt Vạn Chân Chân lại rơi xuống. Kiếp trước cô ta đã khóc rất nhiều, thậm chí chỉ vì bản thân mình xui xẻo mà có thể khóc cả nửa ngày.
Đặc biệt là khi đến nơi làm việc của con gái để tống tiền, cô ta còn có thể khóc thảm thiết để mọi người đồng tình với mình.
Kỹ năng này đã theo cô ta đến kiếp này, cô ta vừa khóc, trong lòng vừa mắng chửi Tiền Tình và Lý Hồng Mai.
"Vương Hoa, anh đừng như vậy nữa mà, là tôi nhất thời hồ đồ. Tại tôi nghĩ đến việc anh và Chu Hạo ở cùng một đội bảo dưỡng, tôi thấy anh ta sắp được thăng chức phó đội trưởng nên mới muốn giúp anh một tay. Anh là con liệt sĩ, đã vậy chuyên môn còn tốt hơn anh ta nhiều.
Đội trưởng dựa vào cái gì mà không cho anh đi công tác chứ? Tôi nhất thời bị quỷ ám nên mới nghĩ xấu cho Chu Hạo."
Thấy sắc mặt Vương Hoa đã trở nên khá hơn một chút, Vạn Chân Chân lúc này mới nói tiếp:
"Tôi thật sự là vì muốn tốt cho anh, Vương Hoa, tôi không quen nhìn Chu Hạo luôn đứng ở trên đầu anh, Tiền Tình lại ở trước mặt tôi khoe khoang rằng Chu Hạo được nhà máy coi trọng cho nên mới được cử đi công tác, cho nên tôi mới làm như vậy."
Tiếp theo, chính là một trận kể khổ của cô ta, Tiền Tình ghé tai vào vách tường nghe không sót một lời. Cô đã có một cái nhìn sâu sắc về con người của Vạn Chân Chân.
Ghen tị là loại cảm xúc rất dễ lây lan, bản thân Vạn Chân Chân hay có suy nghĩ lệch lạc, giờ lại gặp phải người có ý chí không kiên định như Vương Hoa. Chỉ sợ sau này không chỉ có cô phải cẩn thận Vạn Chân Chân mà Chu Hạo cũng phải cẩn thận Vương Hoa.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tiền Tình cũng không để ý tới góc tường, cô nhanh chóng đi mở cửa.
Lý Hồng Mai cười tủm tỉm đứng ở cửa.
"Tôi xuống dưới tầng một mới nhớ ra, đồng chí Tiền, quầy bán kem que của cô không thành vấn đề, ngày mai tới tìm tôi lấy chìa khóa là được."
Trong chuyện này, người chịu thiệt nhất chính là Tiền Tình. Đầu tiên, cô đã bị hàng xóm dọa sợ, tuy lo lắng nhưng vẫn không ngăn cản người đàn ông của mình đi công tác. Bây giờ
Chu Hạo đi rồi, ngày mai cũng cũng chưa thể về nhà để gặp mặt cha mẹ vợ. Dù sao căn nhà đó hiện tại cũng bỏ không, bà ấy vẫn có thể tự mình làm chủ để cho cô thuê lại.
Trong lòng Lý Hồng Mai sớm đã có quyết định, vị trí đội trưởng đội bảo trì sẽ giao cho người đàn ông của cô, bà ấy sớm đã tán thưởng Chu Hạo, huống chi vợ của anh còn hiểu chuyện như vậy.
Khi về nhà, bà ấy nhất định sẽ nói tốt về Chu Hạo trước mặt người đàn ông của mình. Đợi khi Chu Hạo quay về, sẽ tặng cho anh một tuần nghỉ phép để bù đắp cho cô.