Thời điểm mấu chốt, cô không kịp sợ hãi, cô nhanh trí thuận thế lấy túi nilon đựng con thỏ xông khói ra, tiếng vang phát ra dễ dàng che lấp tiếng rít của nó.
Dị năng giả cấp một nhìn ba lô của cô, lúc này mới quay đầu lại.
Cảnh báo được dỡ bỏ, Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, thấp thỏm cúi đầu nhìn...
Quả nhiên! Con rắn đen lòng dạ hẹp hòi lại ghi thù cô ấn đầu nó, đang đợi trong ba lô tối đen, nhìn chằm chằm ngón tay của cô, thời điểm nó muốn nhảy dựng lên, cắn cho nhân loại chết tiệt này một ngụm!
Nuôi dưỡng động vật máu lạnh chính là lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, không chừng ngày nào đó sẽ chọc giận nó, phơi thây tại chỗ.
Cảm xúc sợ hãi chậm chạp tràn vào trong đầu, Tô Tô nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận từng li từng tí xé một cái chân thỏ xuống, lấy lòng đút đến bên miệng Tiểu Hắc.
- Mau ăn đi, hôm nay mày cũng không có thời gian đi tìm con mồi.
Con rắn đen ngửi được hơi thở của nhân loại xa lạ, ghét bỏ chán ghét giơ đuôi rắn lên, vung bay chân thỏ trong tay cô.
Lạch cạch.
Chân thỏ hun khói lại rơi vào túi nilon.
Tô Tô lại thử nhiều lần, phát hiện Tiểu Hắc thật sự một miếng cũng không chịu ăn con thỏ hun khói này.
"Mày không thích ăn thịt xông khói sao?"
Con rắn đen lạnh lùng nhìn qua, không có bất kỳ lời đáp lại nào, Tô Tô đành phải đút chân thỏ vào trong miệng của mình.
Không có cách nào khác, cô không có quyền kén ăn, đồ ăn tới tay có thể đút vào trong miệng phải nhanh chóng đút vào, nếu không lần sau được ăn no cũng không biết là khi nào.
Có lẽ là do cô đang ăn, khiến cho hai dị năng giả phía trước buông lỏng cảnh giác.
Một đoạn đường kế tiếp, bọn họ đều không có liếc nhìn chỗ ngồi đằng sau, cũng hoàn toàn bỏ lỡ hình ảnh con rắn đen bò từ trong ba lô ra, bò đến trên cánh tay Tô Tô.
Tô Tô: "..."
Cô cố nén cảm giác trơn trượt trên cánh tay, con rắn đen dường như đang thử khả năng chịu đựng của cô, thân rắn thỉnh thoảng co rút lại, lực siết chặt cực kỳ giống áp lực mà bệnh viện mang đến khi đo huyết áp.
Rốt cuộc không nhịn được, Tô Tô vừa định giải thích,"Tao vừa rồi không có cố ý..."
Con rắn đen không chịu nghe, tự mình chơi "trò chơi trả thù".
Tô Tô chỉ có thể cật lực xem nhẹ, dùng chuyện này trấn an động vật máu lạnh lòng dạ hẹp hòi nào đó.
Cả đoàn xe nhanh chóng đến nơi.
Ngoại ô thành phố C ngay đối diện con sông, ở giữa cách một cái cầu lớn, dưới cầu là con sông rộng mấy trăm mét, trên cầu có tốp năm tốp ba lắc lư mấy đàn cương thi cấp thấp.
Sau khi chúng ngửi thấy hơi thở của người sống, cũng không lắc lư nữa, cực kỳ cao hứng lao về phía này.
"Vèo!"
Mấy cây gai đất bén nhọn trong nháy mắt phi nhanh mấy trăm mét, đâm gãy cổ đám cương thi cấp thấp, mấy cái đầu giống như dưa hấu chín, liên tiếp rơi ầm ầm xuống đất, nổ tung "quả dưa hấu".
Trấn trưởng vừa xuống xe thu tay lại, cười híp mắt nhìn về phía đám người Tư Triết và Lâm Vi Nhiên.
"Qua cây cầu lớn này, chính là ngoại ô thành phố C, mấy con cương thi cấp ba kia di chuyển ở khu vực này. Chúng ta đông người, đi theo lối vào cầu, rất nhanh có thể hấp dẫn được từng đợt từng đợt cương thi tới."