Chương 42

Bà Xã Ngoan Mềm, Nuôi Rắn Ở Mạt Thế

Chử Dương 19-09-2024 21:19:18

Vào giữa trưa, đội ngũ chuẩn bị đi tới ngoại ô thành phố C "săn bắn" cương thi cấp ba sắp xuất phát. Triệu Chấn Vũ đang lau đại đao của mình, bất ngờ không kịp đề phòng đã bị người ta đụng một cái. "Xin, xin lỗi!" Tô Tô hốt hoảng xin lỗi. Bắt đầu từ trên bàn ăn, Triệu Chấn Vũ đã nghẹn một cục tức, giờ phút này phát tiết ra toàn bộ: "Muốn chết hả!" Tô Tô bị dọa sắc mặt trắng bệch, khúm núm lui về bên cạnh trấn trưởng. "Tôi không cố ý, tôi, tôi chỉ muốn ở bên các anh." Triệu Chấn Vũ giống như nghe được chuyện gì đó rất nực cười, vẻ châm chọc trên mặt vô cùng rõ ràng,"Đi chịu chết sao?" Vành mắt của Tô Tô càng đỏ hơn: "Có lẽ tôi đi, cũng có thể vơ vét một ít vật tư trở về. Tựa như trên đường cao tốc, tôi không muốn làm người vô dụng." Lời của cô, cất giấu bất an và khủng hoảng mãnh liệt, thậm chí mơ hồ có tự ti. Trấn trưởng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Sao cô lại vô dụng chứ? Mỗi người đều có vị trí của mình, nếu như cô thật sự bất an, có thể ở trong phòng xông hơi giúp những người khác cùng làm việc, cũng có thể cống hiến cho thị trấn." "Cái này không giống." Tô Tô đặc biệt quật cường,"Tôi cũng muốn kề vai chiến đấu cùng mọi người!" Trấn trưởng bề ngoài còn đang kiên nhẫn trấn an, kì thực nội tâm đã có chút không kiên nhẫn. Kề vai chiến đấu? Làm sao có thể kề vai chiến đấu? Một người bình thường tay trói gà không chặt, chuẩn bị dựa vào khuôn mặt này của cô để dụ dỗ cương thi sao? Khó tránh khỏi có chút không biết chừng mực, được voi đòi tiên... Trấn trưởng cũng không muốn mang theo gánh nặng như vậy, nhưng Triệu Chấn Vũ vừa rồi còn đang châm chọc Tô Tô đột nhiên mở miệng: "Để cô ấy đi đi." "Trấn trưởng, cô ấy ở trên đường cao tốc, cũng có thể tự mình tìm vật tư." Từ lúc bắt đầu tranh giành thức ăn trên bàn ăn, mức độ tức giận trong lòng Triệu Chấn Vũ đang không ngừng tích lũy, cho tới bây giờ, hoàn toàn bùng nổ. Chỉ nghe mặt ngoài, anh ta giống như đứng ở bên phía Tô Tô, cố gắng tranh thủ vì cô. Nhưng giọng điệu âm dương quái khí và vẻ mặt như cười như không kia, rất khó làm cho người ta tin tưởng anh ta đang có ý tốt. "Cái này..." Trấn trưởng nhíu mày, vừa định nói gì đó, đã bị Triệu Chấn Vũ cắt ngang. "Trấn trưởng, có vài người mơ mộng cao xa, không thấy rõ năng lực của mình. Đối với loại người này mà nói, anh không cho cô ta đi thử một lần, cô ta sẽ không biết cái gì gọi là đúng mực." Sắc mặt Tô Tô tái nhợt hơn vài phần, nhưng vẫn không có buông bỏ, quật cường muốn chờ đáp án. Lời của trấn trưởng bị cắt đứt, nhưng cũng không tức giận, chỉ âm thầm thở dài. Anh ta cũng đồng ý với lời của Triệu Chấn Vũ. Em họ của dị năng giả Lâm quả thật có dáng người tốt cũng tốt, trấn trưởng nói thầm ở trong lòng anh ta, nhưng anh ta vẫn cảm thấy tính tình của cô phải mài giũa một chút, ít nhất phải biết cúi đầu nghe lời trước mặt anh ta. Bây giờ vẫn quá không hiểu chuyện. Thuần hóa một người phụ nữ, để cho cô chịu chút đau khổ, lập tức toàn thân chỗ nào cũng mềm nhũn. Trấn trưởng cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy được rồi, Tô tiểu thư sẽ ở trên chiếc xe cuối cùng. Trong xe có hai dị năng giả cấp một, chờ đến nơi, bọn họ sẽ rút lui ở trên tuyến đường, luôn luôn chờ tiếp ứng chúng ta. Nếu tất cả thuận lợi, chiếc xe này sẽ không xuất động, là nơi an toàn nhất."