Con rắn đen giật giật cái đuôi, cũng không có nghe hiểu con người này đang ồn ào cái gì.
Có lẽ là hồi tưởng lại những gì kiếp trước trải qua, lại có lẽ là do nửa con "vịt quay" mang theo mùi hôi kia, vừa rồi Tô Tô còn cố nén cảm xúc đã hoàn toàn không nhịn được.
Tí tách.
Hai giọt nước rơi xuống đuôi rắn đen.
"Đã rất lâu, rất lâu rồi không có ai tặng thức ăn cho tao."
"Mày... Sau này sẽ trở thành đồng bọn của tao sao?"
Giọng nói của Tô Tô rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như thấp giọng nỉ non.
Con rắn đen không có lương tâm cũng không lĩnh ngộ được cảm xúc của con người, nó ghét bỏ mà vẫy vẫy đuôi, nước mắt phía trên đều bị quăng ra ngoài.
Tô Tô thấy thế, có chút ngượng ngùng lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau cho nó.
"Xin lỗi, Tiểu Hắc."
"Chúng ta trở về thôi."
Ba lô bị kéo lên lần nữa, điều chỉnh xong cảm xúc, Tô Tô rất nhanh đã về tới đại sảnh nhà khách.
Nồi lẩu đã được dọn đi, duy chỉ có mùi thơm mê người kia còn quanh quẩn ở giữa mũi, làm cho người ta thèm đến mức ngứa tim ngứa phổi.
Đám người Lâm Vi Nhiên đã biến mất không thấy, có lẽ là đã lên lầu hai lầu ba. Những người bình thường khác cũng lục tục trở về, nhưng bọn họ đều không có "may mắn" được phân đến phòng, mà là ngồi trên mặt đất ở đại sảnh, ít nhất xin một chỗ ở.
Tô Tô cũng không có phản ứng gì, theo bản năng muốn gia nhập vào đội ngũ góc tường.
Một giây sau, trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một bàn tay... Một bàn tay với một hộp trái cây.
"Cô chính là em họ của dị năng giả Lâm phải không?"
Giọng nam hùng hậu đột nhiên vang lên, trấn trưởng mới đi từ trên lầu xuống đang chuyên chú nhìn cô gái nhỏ nhắn yếu ớt trước mắt, cô thoạt nhìn tựa như một tờ giấy mỏng manh, hơi lơ đãng là có thể xé nát.
"Nồi lẩu buổi tối cô không kịp ăn, hộp hoa quả này cô cầm trước đi."
Trấn trưởng bày ra thái độ hoà nhã trước nay chưa từng có, chỉ cần là người chứng kiến một màn như vậy, ý nghĩ đầu tiên sinh ra chính là — hẳn là anh ta coi trọng Tô Tô.
Cho dù anh ta đã hơn ba mươi, cho dù anh ta từng ly dị, cho dù vẻ ngoài của anh ta bình thường... Nhưng hộp hoa quả kia, bày ra ở tận thế có lực hấp dẫn khó có thể chống cự.
Không ai chú ý tới, ngón tay Tô Tô đang run rẩy.
Tô Tô quá lâu không có phản ứng, rơi vào trong mắt trấn trưởng, đó chính là bị bánh nhân thịt rớt xuống làm cho đầu óc hôn mê.
"Sao không nói lời nào? Không thích ăn trái cây đóng hộp sao?"
"Tôi không muốn..."
"Cầm đi."
Đối mặt với Tô Tô từ chối, trấn trưởng cũng không coi ra gì, không hề nghi ngờ nhét đồ hộp vào trong tay cô.
Vẻ ngoài của anh ta chỉ có năm sáu phần, nhưng nụ cười ấm áp thái độ dịu dàng, mang theo khí chất trưởng thành ổn định người ngoài không có.
Không đợi Tô Tô cự tuyệt lần nữa, trấn trưởng trực tiếp chuyển đề tài: "Trên lầu còn có một căn phòng trống, một cô gái nhỏ như cô, lăn lộn trên sàn cùng với những người khác cũng không tốt lắm, không bằng đi lên ở."