"Cám ơn trấn trưởng." Tô Tô gật gật đầu, sau khi đạt được mục đích, cũng không có lộ ra vẻ cảm kích gì, quay đầu lập tức bò lên ghế sau của chiếc xe cuối cùng.
Triệu Chấn Vũ lại phát ra một tiếng cười lạnh.
Anh ta lại lau đại đao của mình một lần, sau đó tìm được hai dị năng giả cấp một đang chuẩn bị lên chiếc xe cuối cùng.
"Người anh em, đợi lát nữa đến nơi, tìm mấy cương thi hù dọa người trên xe."
Dị năng giả mặc trang phục chiến đấu, đội mũ bảo hiểm do dự nhìn thoáng qua trấn trưởng: "Cái này... không tốt lắm đâu?"
"Xì." Triệu Chấn Vũ khinh thường nói,"Người mà trấn trưởng nhìn trúng, ít nhất cũng phải biết chừng mực. Cô ta là một người bình thường, mặt dày mày dạn đi theo chúng ta, bây giờ không cho cô ta biết lợi hại, sau này nhất định sẽ tuỳ hứng hơn."
Anh ta nhét mấy viên tinh thạch cấp một vào tay hai người: "Mấy người chỉ cần làm cho cô ta chật vật một chút, bị dọa đến nỗi tè ra quần cũng không sao."
"Vậy lỡ như... Chết rồi thì sao?"
Chết?
"Đó chính là cô ta gieo gió gặt bão, mấy người đã tận lực bảo vệ cô ta, ai bảo cô ta không tự mình hiểu mình, nhất định phải chạy xuống xe tìm vật tư rồi bị cương thi theo dõi."
Triệu Chấn Vũ cũng không cảm thấy trấn trưởng có bao nhiêu phần yêu thích Tô Tô, dù là cô chết rồi, giao dịch giữa bọn họ và trấn trưởng cũng đã coi như kết thúc, tinh thạch cấp ba sớm đã tới tay.
Ai còn để ý tới một người bình thường không biết sống chết?
Hai dị năng giả cấp một liếc nhau, thu hồi tinh thạch trong tay, gật đầu: "Được, chúng tôi biết rồi."
Đoàn xe nhanh chóng khởi hành.
Tiểu đội dị năng giả của Lâm Vi Nhiên ngồi trên một chiếc xe việt dã, trấn trưởng và Tôn Uyển cùng với cấp dưới khác ngồi một chiếc xe, dị năng giả cấp một khác ngồi một chiếc xe, Tô Tô một mình ngồi một chiếc xe.
"Trấn trưởng, vừa rồi Triệu Chấn Vũ đi tìm Trương Đại và Trương Nhị."
Trấn trưởng nằm trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
"Để cho anh ta đi tìm đi."
Tôn Uyển lái xe, nhìn đại ca qua kính chiếu hậu, có chút không rõ: "Trấn trưởng, rốt cuộc anh nhìn trúng cô gái kia ở chỗ nào?"
Trước tận thế, cô ấy chính là cánh tay đắc lực của trấn trưởng, biết anh ta có dã tâm, ánh mắt lại hơi cao, sau khi ly dị cũng không tìm ai nữa. Tận thế tiến đến, vốn chính là hoàn cảnh tốt nhất để thực hiện dã tâm, chờ sau này thị trấn mở rộng thành căn cứ cỡ trung hoặc là cỡ lớn, nói là quốc vương trong khu vực cũng không ngoa.
Loại phụ nữ nào mà không tìm được? Sao lại nhìn trúng một người phụ nữ bình thường có chút tư sắc?
Huống chi, theo như cô ấy quan sát thái độ lạnh nhạt hai ngày nay của mọi người, Lâm Vi Nhiên đối với cô "em họ" trên danh nghĩa này cũng không quá tốt, đại đa số thời gian đều là thái độ lạnh lùng không nhìn, không muốn tiếp cận, càng chưa nói tới việc có thể lôi kéo cường giả.
"Hạ thấp sự cảnh giác của đám người này mà thôi." Trấn trưởng mở mắt,"Tôi có mưu đồ với bọn họ, thậm chí nổi sắc tâm với một cô bé, so với tôi cái gì cũng không cần, khiến cho bọn họ an tâm."