Anh ta có ý đồ với nhóm dị năng giả đến từ bên ngoài này, vừa lúc cô lại là em họ của Lâm Vi Nhiên, tự nhiên lấy cớ tốt để kéo gần quan hệ. Anh ta càng để ý đến cô, càng đến gần, cảnh giác của bọn họ sẽ càng thấp.
Về phần sẽ mang đến cho cô phiền não gì, cô có chấp nhận hay không, anh ta cũng không thèm để ý, không quan tâm.
Dù sao... Tô Tô chỉ là một người bình thường không có dị năng, hơn được người khác ở một điểm là xinh đẹp, nhưng ở tận thế, xinh đẹp chỉ là một loại tài nguyên có thể tiêu hao mà thôi.
Một đêm không mộng.
Sau khi Tô Tô rửa mặt xong lập tức ăn và uống sạch nửa phần đồ hộp còn lại, sau đó bắt đầu yên tĩnh chờ đợi.
Quả nhiên, không lâu sau, cửa phòng đã bị gõ vang.
Đứng ở ngoài cửa chính là trấn trưởng, trong tay anh ta xách theo một cái túi, thấy Tô Tô còn mặc quần áo như trước không có thay đổi, đáy mắt hiện lên ý tứ hiểu rõ.
"Mọi người ở trên đường cao tốc hẳn là không có thời gian thay quần áo nhỉ?"
"... Cảm ơn."
Tô Tô không có từ chối ý tốt của anh ta, trực tiếp đưa tay nhận lấy túi xách mà anh ta đưa tới.
"Vậy cô vào thay trước đi, tôi ở bên ngoài chờ cô."
Lời nói của trấn trưởng vừa lễ phép lại chu đáo, mặt Tô Tô không chút thay đổi gật đầu, lập tức đóng cửa phòng lại.
Trong túi xách có ba bộ quần áo, một bộ là quần áo bình thường, một bộ là váy ngắn xinh đẹp, còn có một bộ là váy liền áo màu trắng.
Quả thực là suy nghĩ toàn diện.
Sống lại cả đời, một ít quan niệm bảo thủ không cần thiết lặng lẽ thay đổi. Tô Tô mặc bộ váy liền áo màu trắng kia vào, đứng ở trước gương phòng vệ sinh, búi cho mình một củ tỏi nhỏ, nửa xoã tóc.
Vỗ vỗ mặt đơn giản hai cái, hai má tự nhiên có vài phần hồng hào.
Lại nhìn gương, cô gái bên trong thanh tú thoát tục, đáy mắt tựa như cất giấu một hồ nước trong veo, mặt mày xinh đẹp dễ nhìn, một khuôn mặt trắng nõn bóng loáng, còn không có hai vết sẹo vắt ngang mi tâm kia.
Tô Tô giật giật khóe miệng.
Nếu trấn trưởng nguyện ý săn bắn, càng cam lòng đặt mồi nhử trong lồng giam săn bắn, vậy cô cần gì phải chịu thiệt thòi.
Trong nháy mắt mở cửa, trấn trưởng chờ ở bên ngoài ngẩng đầu, ngây người vài giây, đáy mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.
Anh ta đương nhiên biết cô gái trước mắt lớn lên xinh đẹp, chỉ là ngày hôm qua cô mặc một thân vải rách, đầu tóc và khuôn mặt đều xám xịt, hết sức xinh đẹp cũng bị ép thành bảy phần thanh tú.
Trấn trưởng quan sát từ trên xuống dưới vài lần, khen ngợi tự đáy lòng: "Bộ váy này rất hợp với cô."
"Cảm ơn."
"Ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa."
Trấn trưởng lại tự nhiên móc từ trong túi ra một túi bánh mì: "Ăn miếng lót dạ này đi."
Tô Tô không do dự nhận lấy, nhét vào trong ba lô tùy thân của mình.
Chỉ là mới vừa nhét vào, cả người cô đã run lên, mãnh liệt rút tay ra.