Chương 38: Nếu Ta Là Hoàng Nghiên, Phân Tích Tâm Lý Tội Phạm Cấp Cao Nhất!
Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!
Sở Thu Vi Hàn12-04-2024 21:39:58
Nhìn thấy đoạn văn trên giấy,
Tô Minh híp mắt, lập tức đoán ra đây là di thư Hoàng Nghiên để lại cho cha mẹ nàng.
Hoặc không thể gọi là di thư, nó giống tiếng lòng thất vọng đến cực điểm của Hoàng Nghiên trước khi giải thoát, vết nước mắt ướt khô trên đó cũng nói lên nỗi đau trong lòng Hoàng Nghiên.
Đặt tờ giấy sang một bên.
Tô Minh cầm những mảnh giấy nhàu nhĩ thành từng cục mở ra, nội dung bên trong so với tờ giấy phẳng để trên bàn giống như di thư hơn.
Bên trong viết ra nỗi tiếc hận và đau đớn của Hoàng Nghiên, ước mơ trở thành cá voi xanh của nàng.
Và một việc đã được lặp lại nhiều lần.
Trong thời gian Hoàng Nghiên bị tai nạn xe, cha mẹ nàng chỉ đến bệnh viện thăm nàng đúng một lần, thời gian còn lại đều sai người giúp việc đến chăm sóc nàng.
Thậm chí khi nàng xuất viện hai người cũng không đến bệnh viện nhìn nàng một cái, cả hai đều bận bịu với cái gọi là việc làm.
Sau đó.
Trong một mảnh giấy nhàu nhĩ khác, Tô Minh cực kỳ tinh mắt nhìn thấy một chi tiết đặc biệt.
[Thật muốn quay về mười năm trước!]
[Lúc đó nhà dù không có tiền, nhưng có các ngươi ở bên cạnh ta, đó mới là thời gian hạnh phúc nhất của ta. ]
[Nếu có thể]
[Xin hãy để ta chết trong khoảng thời gian đó, chứ không phải bây giờ, kéo cái chân què đi qua lại, mọi người trên đường đều chỉ trỏ ta. ]
[A, cần phải đi rồi, thế giới này hoàn toàn không đáng để lưu luyến. ]
Nhìn thấy đoạn văn này.
Tô Minh híp mắt, bắt đầu phân tích kỹ càng.
Trong khoảng thời gian này.
Hoàng Nghiên cũng tương tự bị tiêm nhiễm tư tưởng "tự do" như cá voi xanh. Nhưng trong những di thư nàng để lại này không có nhiều nội dung liên quan đến cá voi xanh.
Điều đó chứng minh nếu so với Trương Uyển, ý thức của Hoàng Nghiên bị tiêm nhiễm không sâu.
Điều này rất có thể là do so với hoàn cảnh người thân duy nhất vừa mất, cha mẹ ruồng bỏ của Trương Uyển, bất hạnh mà Hoàng Nghiên gặp phải không nhiều, cũng không phải cực kỳ trầm trọng.
Tai nạn xe khiến nàng trở thành người tàn tật, thực ra cũng đã qua một năm.
Cho dù có bao nhiêu không cam lòng và đau khổ, cảm xúc cũng đã được thời gian làm dịu gần hết.
Hơn nữa.
Tính cách của nàng vốn rất cởi mở nên ý thức không bị kiểm soát quá sâu.
Lý do quan trọng nhất khiến nàng chọn tự sát.
Là để trả thù cha mẹ!
Muốn dùng tính mạng của bản thân để chất vấn cha mẹ nàng, bản thân quan trọng hay kiếm tiền quan trọng hơn!
Dưới tiền đề này.
Tô Minh có thể chắc chắn phán đoán những di thư trên bàn này tuyệt đối là Hoàng Nghiên viết trước khi đi chứng kiến Trương Uyển nhảy lầu, tuyệt đối không phải sau khi Trương Uyển nhảy lầu mới về nhà viết.
Bởi vì từ góc độ suy nghĩ bình thường của con người đến phân tích.
Nếu Hoàng Nghiên tận mắt nhìn thấy bạn thân nhất của mình là Trương Uyển nhảy lầu, thậm chí nàng còn chính tay cắt đứt động mạch chủ của Trương Uyển thì trong thời gian ngắn sau đó nội dung di thư viết ra tuyệt đối không phải như thế này!
Cái chết của Trương Uyển nhất định sẽ chiếm vị trí cực kỳ quan trọng trong những di thư đó!
Vì vậy rất có thể sau sự kiện Trương Uyển nhảy lầu, Hoàng Nghiên đã không về nhà mà đi chỗ khác chuẩn bị tự sát bất cứ lúc nào!
Nhưng giờ vấn đề đã về nhà hay chưa không còn là vấn đề quan trọng nữa.
Quan trọng nhất là bây giờ Hoàng Nghiên đang ở đâu!
Nghĩ đến đây.
Tô Minh mở ra tất cả các di thư nhàu nhĩ,
Đọc lại một lần nữa.
Híp đôi mắt, hắn tưởng tượng bản thân là Hoàng Nghiên, thì thầm:
"Ta là Hoàng Nghiên."
"Hôm nay ta hẹn với bạn thân nhất Trương Uyển cùng tự sát, hy vọng kiếp sau có thể hóa thành cá voi xanh, tự do rong đuổi trong đại dương bao la."
"Nửa đêm mười hai giờ."
"Ta lẻn qua đường nhỏ, trở lại trường Thụ Đức quen thuộc, bạn thân nhất Trương Uyển đã sớm chờ ta ở đây."
"Giống như hồi còn đi học."
"Chúng ta sóng vai bên nhau, nói về những chuyện và tin đồn gần đây."
"Nhưng ta có thể rõ ràng cảm nhận được tâm trạng Tiểu Uyển không cao, những chuyện xảy ra với nàng thời gian này, thật sự quá nặng nề."
"Tuy nhiên, sớm thôi nàng sẽ được giải thoát."
"Chúng ta cùng đến sân thượng của tòa nhà học tập bỏ hoang, bày khăn trải bàn và đủ loại đồ uống, đồ ăn vặt, nơi đây đủ yên tĩnh và không ai làm phiền chúng ta."
"Trong khoảng thời gian cuối cùng này."
"Tiểu Uyển chưa bao giờ cởi mở đến thế, như thể mọi u ám thời gian qua đều được quét sạch, chúng ta nói về hiện tại, nói về thần tượng, nói về tình yêu đơn phương tuổi thanh xuân, còn nói về tương lai xa vời mà chúng ta sẽ không thể với tới."
"Ta đã cho rằng hai đứa có thể nói chuyện như thế này mãi mãi, nói tới sáng, nói rất rất lâu, nhưng tiếng động Tiểu Uyển ngã xuống sàn thật nặng nề đã kéo ta về thực tại."
Lúc này.
Từ Trường Thắng vừa gác máy xong cũng chú ý đến Tô Minh độc thoại.
Ban đầu còn thấy hơi kỳ quái.
Nhưng nghe một lúc nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, hít một hơi lạnh!
Bởi vì.
Là một cảnh sát hình sự kỳ cựu, Từ Trường Thắng đã nhận ra
Tô Minh đang đặt mình vào vị trí nghi phạm, tiến hành phân tích tâm lý tội phạm, cố gắng khôi phục lại tất cả những gì đã xảy ra đêm qua!
Sử dụng cách này tìm ra vị trí chính xác Hoàng Nghiên có thể đang ở!
Phân tích tâm lý tội phạm không đơn giản như trông thấy.
Đơn giản chỉ một bước đặt mình vào vị trí nghi phạm để suy nghĩ đã là điều hầu hết các thám tử và cảnh sát hình sự không thể làm được!
Bởi vì kinh nghiệm truy bắt tội phạm lâu năm khiến tư duy rất nhiều thám tử và cảnh sát hình hình thành tính chất cố định, hoàn toàn không thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ của nghi phạm!
Tuy nhiên.
Đối với Tô Minh có kinh nghiệm mô phỏng phạm tội mười vạn lần
Đặt mình vào thân phận tội phạm để suy nghĩ vấn đề, không thể nghi ngờ gì là việc đơn giản nhất!
Khi Từ Trường Thắng còn đang kinh ngạc.
Giọng nói không lớn của Tô Minh đã vang lên lần nữa.
"Nàng đi trước rồi."
"Ta sẽ không bao giờ gặp được một người bạn tốt như thế nữa, nhưng ta không thể khóc, không thể buồn, ta còn phải xử lý hậu sự."
"Ta phải mạnh mẽ!"
"Cầm chổi lên, ta quét sạch dấu chân trước, không thể để cảnh sát nhờ những dấu chân này tìm ra ta quá nhanh, vì ta còn chuyện chưa làm xong."
"Xuống tầng một, ta thấy Tiểu Uyển."
"Nàng có vẻ đang rất đau đớn, ánh mắt như đang cầu xin ta tiễn nàng một đoạn đường, ta cầm lấy dao đã chuẩn bị sẵn giải thoát cho nàng nhanh nhất có thể."
"Rời khỏi trường Thụ Đức, lòng ta có chút đau buồn không nói ra được."
"Trong cuộc đời ta."
"Người bạn quan trọng nhất đã ra đi, vậy ta còn có thể đi đâu nữa chứ?"
"Về nhà kết thúc kiếp này sẽ thế nào?"
"Không được!"
"Cho dù phải chết, ta cũng muốn chết trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời."
"Vậy..."
"Thời gian hạnh phúc nhất của ta ở đâu chứ?"
"Ta rất tưởng niệm khoảng thời gian này, nên chắn chắn sẽ thu thập tất cả hình ảnh, văn bản hoặc bất cứ đồ vật có liên quan tới nó, bởi đây là ký ức đẹp nhất của ta."
"Chỉ cần tìm ra những thứ đó, sẽ biết ta đang ở đâu"