Chương 27: Hiện trường bị dọn dẹp sạch, bằng chứng biến mất!!!

Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Sở Thu Vi Hàn 12-04-2024 21:38:12

"Có người muốn đảm bảo nạn nhân phải chết 100%!" Lời cuối cùng của Thẩm Lâm, không thể nghi ngờ là làm cho không khí thêm căng thẳng, Từ Trường Thắng thì híp chặt mắt. Là ai? Khiến một nữ sinh lớp 9 tuổi mới 15 tuổi chắc chắn phải chết? Đã rơi từ tầng cao xuống, rõ ràng không còn khả năng cấp cứu, thậm chí còn phải chủ động cắt động mạch chủ của nạn nhân? Hít sâu một hơi. Từ Trường Thắng nhìn chằm chằm khuôn mặt xem xao của thiếu nữ, trầm trọng xác nhận. "Cho dù nguyên nhân chết thực sự là do ngã từ trên cao xuống hay do mất máu quá nhiều vì động mạch chủ bị cắt." "Giờ đây gần như có thể xác nhận, trong vụ án này có sự tồn tại của người thứ hai, thậm chí không loại trừ được khả năng có nhiều người hơn." "Quan trọng nhất là" "Ta cảm thấy giờ không thể định nghĩa vụ án này là tự tử." "Bởi vì bây giờ không thể xác định trước khi rơi xuống, nạn nhân có bị người khác cưỡng ép, hoặc các mối đe doạ nào khác không." "Chẳng hạn như đã thấy những gì không được phép thấy, dẫn đến bị ép phải nhảy lầu tự sát, đồng thời để đảm bảo một việc gì không bị tiết lộ, người đó đặc biệt cắt động mạch chủ của nạn nhân." "Nhưng cho dù tình huống cụ thể như thế nào, vụ án này xảy ra trong khuôn viên trường học, nạn nhân lại là học sinh vị thành niên, là án phạm tội hình sự cực kỳ tàn ác!" "Vì vậy nhất định phải nhanh chóng tìm ra sự thật!!!" Sau khi dứt lời. Tô Minh đứng bên cạnh liền tiếp chuyện, chỉ lên tòa nhà học tập bỏ hoang phía trước, nghiêm túc nói. "Thắng ca." "Ta định đến chỗ đứng cụ thể của nạn nhân nhìn xem, có lẽ có thể tìm thấy một số manh mối khác của vụ án." "Quan trọng nhất là phải kiểm tra liệu có dấu vết liên quan của người thứ hai hay không, ta luôn có cảm giác vụ án này hơi quái dị, không đơn giản như vẻ bề ngoài." Rất rõ ràng. Với kinh nghiệm phạm tội phong phú, Tô Minh luôn cảm thấy vụ án này có điều bất thường, hắn bây giờ đang hoài nghi một việc. Đó là Tại sao tư thế rơi xuống của nạn nhân lại là nằm ngửa, hai tay dang rộng? Phải biết. Tư thế ngã như thế này đều là tự sát, còn phải là tình huống cực kỳ tự nguyện, rất mong muốn giải thoát hoàn toàn cho thể xác và cả tinh thần mới sử dụng. Nhiều bệnh nhân trầm cảm khi nhảy lầu, sẽ chọn tư thế này. Ngã xuống trong tư thế nằm ngửa nhìn trời, cảm nhận luồng gió ầm ĩ đưa qua tai khi rơi tự do, hai tay dang ra như đôi cánh muốn bay lượn. Cho đến khi cơ thể đập mạnh vào mặt đất, mất đi tri giác, chờ đợi cái chết. Nếu bị ép nhảy lầu. Thì sẽ không bao giờ sử dụng tư thế này, bản năng sinh tồn của cơ thể sẽ cố gắng hết sức để hai chân chạm đất trước. Vụ án này có quá nhiều điều phi lý. Hiện vẫn chưa thể đưa ra kết luận gì, nhất định phải tìm kiếm thêm manh mối. Ngoài các manh mối trên thi thể, điểm rơi và mối quan hệ giữa người với người của nạn nhân, đều cần phải hiểu và phân tích thêm. Lúc này. Về ý tưởng của Tô Minh, Từ Trường Thắng gật đầu đồng ý, nhìn sang Thẩm Lâm nói. "Thẩm pháp y." "Ngươi ở đây ngươi làm khám nghiệm chi tiết thi thể, nhằm tìm ra bằng chứng quan trọng hơn." "Ta và Tiểu Minh thì lên tòa nhà học tập bỏ hoang này xem có bằng chứng quan trọng nào hay không." Sau khi nói xong. Thẩm Lâm cũng không trả lời gì, chỉ lặng gật đầu, rồi quỳ gối tiếp tục khám nghiệm tử thi. Tuy nhiên lần này. Nàng đã lấy đồ nghề từ hộp dụng cụ khám nghiệm thi thể, gạc bông, kìm, ống tiêm và các dụng cụ đặc biệt khác. Rất rõ ràng là để kiểm tra kỹ thi thể mà không cần mổ xẻ phá hủy, nhằm tìm ra bằng chứng quan trọng. Tô Minh và Từ Trường Thắng hai người cũng không chần chừ gì, nhanh chóng đi vào tòa nhà giáo dục bỏ hoang. Tòa nhà cũ kỹ này có sáu tầng. Được xây dựng cách đây ba năm khi trường Thụ Đức xây dựng tòa nhà mới thì bị bỏ hoang, tuy không thể gọi là một tòa nhà nguy hiểm do cấu trúc tổng thể đã ổn định. Tuy nhiên. Tình trạng bên trong không tốt lắm. Có thể thấy rõ nhiều chỗ vữa đã bong tróc, ẩm ướt tạo ra các vết đen và nấm mốc, cơ bản là lan tràn khắp tường, vừa ngửi đã thấy mùi nấm mốc nồng nặc. Có thể đoán là từ khi tòa nhà này bị bỏ hoang, nhà trường đã không cử người quản lý sửa chữa nữa. Vì sao không phá bỏ đi. Ước tính là chi phí phá dỡ khá lớn. Đi lên cầu thang tòa nhà bỏ hoang. Từ Trường Thắng nhìn xuống bậc thang đầy vân giày, sau đó là một loạt đầu điếu thuốc lá, chai bia, lắc đầu nói. "Tiểu Minh." "Cách làm của trường khi để tòa nhà này bỏ hoang, lại giúp bọn học sinh cá biệt không ít tiện lợi đấy." "Ẩn nấp ở đây hút thuốc, uống bia, chắn chắn sẽ không bị phát hiện, ít ra là các lãnh đạo trường sẽ không đến nơi này." "Tuy nhiên." "Mới leo lên tầng 1 đã thấy chai bia và khá nhiều đầu điếu thuốc lá, đối với chúng ta quả là tin vui." "Cơ bản có thể khẳng định" "Phạm vi hoạt động của những học sinh cá biệt đó, có lẽ chỉ là các hành lang tầng 1,2, chưa lan tới các tầng phía trên." "Như vậy." "Thông tin vân chân của nạn nhân, có lẽ vẫn còn để lại trên lớp bụi." Lời nói lạc quan của Từ Trường Thắng cũng không được Tô Minh khẳng định ngay lập tức. Cúi xuống nhìn vân giày trên hành lang. Tô Minh đã phát hiện không ít dấu giày kéo dài lên các tầng trên, chủ yếu là thành cặp đôi. Đồng thời. Hầu hết là một bàn chân to hơn, một bàn chân nhỏ hơn, số lượng cũng không ít. Tô Minh ngay lập tức nghĩ đến điều gì đó, liếc nhìn góc tường tầng lầu, chỉ chỉ rồi nói. "Thắng ca, câu nói của ngươi sai rồi." "Tòa nhà học tập bỏ hoang này, chắc không chỉ là căn cứ của đám học sinh cá biệt thôi đâu." "Ít ra ta nghĩ rằng nhiều cặp đôi thiếu niên, thiếu nữ dậy thì sớm, tiết ra nhiều hormone, chắn chắn sẽ không hài lòng khi để nơi hẹn hò bí mật của mình bị đám học sinh cá biệt kia chiếm đâu." Ngay sau đó. Từ Trường Thắng đột nhiên sững người, vừa định nói gì đó, nhưng theo hướng ngón tay của Tô Minh nhìn lại. Thấy một gói ngựa màu hồng nhạt bị xé rách ở đó, không khỏi cau mày nói. "Học sinh cấp 2 đã sớm dậy thì sớm như vậy sao?" "Không được, sau khi vụ án này kết thúc, ta phải bắt Khúc hiệu trưởng lưu ý kỷ cương và kỷ luật của trường." "Nếu không." "Nói không chừng ngày nào đó sẽ có vụ vứt bỏ thai nhi trong nhà vệ sinh xảy ra ở đây." Theo tầng lầu tăng lên. Số lượng vân chân đã rõ ràng giảm dần, gần như có thể định ra dấu chân của nạn nhân. Khi hai người đi lên tầng 5, chuẩn bị tiến tới tầng thượng. Thì đồng loạt dừng chân lại, đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt đều hơi bất ngờ và nghiêm trọng. Bởi vì... Cầu thang từ tầng 5 lên tầng 6 này, không biết đã bị người nào dọn dẹp, hoàn toàn không còn một dấu chân nào! Thậm chí Sạch không còn bao nhiêu bụi!!!