Chương 34: Phương Thức Tội Phạm Kiểm Soát Ý Thức Nạn Nhân!

Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Sở Thu Vi Hàn 12-04-2024 21:39:20

Vào thời điểm bây giờ. Tô Minh đã ngày càng nghi ngờ Vụ nhảy lầu ở trường này không đơn giản là tự sát do trầm cảm, phía sau rất có thể có một người tình nghi phạm tội, thiết kế và kiểm soát cả vụ án. Bởi vì. Từ kết quả khám nghiệm tử thi. Những vết tự hại trên cánh tay nạn nhân, thời gian gây ra quá gần, thậm chí ngay cả sẹo cũng chưa kịp hình thành. Cho dù có ảnh hưởng tinh thần từ cái chết của người thân. Quá trình tiến triển của hội chứng trầm cảm bình thường, tuyệt đối sẽ không nhanh đến thế! Từ lúc bắt đầu tự hại thân thể cho đến khi nhảy lầu tự sát. Chắn chắn không vượt quá 15 ngày thời gian! Đồng thời. Tô Minh còn bắt được một chi tiết trong lời nói của Vương Lệ Mai. Đó là trong thời gian này. Nạn nhân thường xuyên xuất hiện tình trạng ngủ gục trong giờ học và giờ ra chơi, thậm chí còn mang theo gối có họa tiết cá voi xanh, trong khi trước đây chưa bao giờ có! Cảm giác mệt mỏi buồn ngủ không rõ nguyên do. Có phải liên quan đến việc sử dụng thuốc hay chất kích thích gì không? Một học sinh cấp hai. Lại còn là loại có tính cách ít nói và nhút nhát như vậy. Làm sao mà có được các loại thuốc hay chất cấm đặc biệt? Điều này hẳn chỉ thẳng vào khả năng rất cao là có người đang thao túng vụ án này! Vì vậy. Sự cuồng nhiệt đột ngột với cá voi xanh của nạn nhân gần đây, rõ ràng có gì đó không bình thường. Lúc này. Nghe thấy câu hỏi này. Lưu Yến rõ ràng có chút nghi ngờ, không hiểu vì sao Tô Minh lại hỏi chuyện không liên quan như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc cúi đầu nhớ lại. Vài giây sau. Lưu Yến đột nhiên ngẩng đầu lên, rõ ràng là nhớ ra điều gì, vội vàng nói: "Có!" "Lúc cuối cùng trước khi điện thoại gần ngắt, Hoàng Nghiên đột nhiên hỏi ta một câu." "Nàng hỏi ta" "Liệu sau khi chết, có thể biến thành thứ mình khát khao hằng ngày hay không?" "Nếu có thể, nàng muốn hóa thân thành một con cá voi xanh trong biển cả, được tự do trước đây chưa từng có, không còn phải chịu sự chỉ trích khinh miệt vì què chân của mọi người nữa." Xuất hiện rồi. Lại là cái ý tưởng biến thành cá voi để được tự do. Trong vụ án này. Cho dù là trong tưởng tượng của nạn nhân trước khi nhảy lầu, hay trong miệng của người tình nghi khác thì cá voi xanh rõ ràng đã được thần thánh hóa quá mức, tượng trưng cho tất cả sự tự do tuyệt đối. Với học sinh cấp hai 15 tuổi. Mặc dù kinh nghiệm xã hội chưa nhiều, nhưng cũng không phải là trẻ con dễ lừa gạt như thế mới đúng. Theo lý. Sẽ không thể trong thời gian ngắn mà cuồng nhiệt đắm chìm vào một loài sinh vật như vậy, thậm chí còn tha thiết chết để hóa thân thành loài động vật cách xa cuộc sống nhân loại như cá voi xanh. Bởi vậy rất có thể những gì gọi là sự tự do của cá voi xanh đều do một ai đó cưỡng ép tiêm nhiễm vào đầu nạn nhân cùng bạn của nạn nhân! Bây giờ. Tô Minh đã chắn chắn tới 80% xác định. Vụ án này. Ít nhất có 3 người tham gia, một nạn nhân, một là người bạn của nạn nhân, cùng một kẻ chủ mưu ẩn nấp phía sau. Thủ đoạn phạm tội kiểm soát ý thức như vậy. Do quá kín đáo và khó truy tìm hung thủ phía sau nên trong vô số lần mô phỏng phạm tội mà Tô Minh từng thực hiện, hắn cũng thường dùng phương pháp này để đạt tới tội ác hoàn hảo. Chỉ là. Thủ đoạn và kỹ năng phạm tội của hắn vượt quá xa với trình độ của vụ nhảy lầu này. Đôi mắt Tô Minh dần trở nên sắc nét hơn. Nhìn sang Lưu Yến đối diện, nhẹ gõ bàn tiếp tục hỏi: "Lưu giáo sư." "Ngoài cú điện thoại đó, trong tháng vừa qua, hai đứa có liên lạc thêm với ngươi hay không?" "Hoặc là" "Chúng có hành vi nào khiến ngươi cảm thấy quỷ dị không?" Lưu Yến lại suy nghĩ trầm tư vài giây. Rồi lắc đầu, đáp gọn: "Không còn nữa." "Vì ta không dạy lớp 9 nên cơ bản cũng chẳng có gì tiếp xúc lâu dài với hai đứa." "Gần như cả năm qua." "Cũng chỉ là cách đây một tháng Hoàng Nghiên đột nhiên tìm ta trò chuyện, chứ không thì có lẽ còn chẳng có cơ hội nào có thể tán gẫu với nhau." "Tuy nhiên, nói cho cùng." "So với Trương Uyển thì Hoàng Nghiên cởi mở và hòa đồng hơn rất nhiều, trong hai năm học đầu là Hoàng Nghiên dẫn Trương Uyển tham gia đủ loại hoạt động, tính cách hai đứa cũng có thể bù đắp cho nhau." "Nhưng chính cái tai nạn xe định mệnh đó đã khiến mọi thứ thay đổi, ài." "Hôm nay là chuyện gì xảy ra thế này." Nói đến đoạn sau. Trong giọng nói của Lưu Yến đã rõ ràng mang theo chút nghẹn ngào khàn khàn cùng nỗi đau buồn không thể diễn tả. Vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt của Trương Uyển. Lưu Yến đã đặc biệt sắp xếp nàng ngồi hàng đầu tiên, để các giáo viên có thể để mắt tới cô bé ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhằm nâng cao cảm giác tồn tại của Trương Uyển. Kết quả cuối cùng. Nàng chỉ là đề phòng vạn nhất nhưng thực sự lại là cái kết thúc như thế này. Đổi thành ai cũng buồn và thất vọng. Lúc này. Thông qua việc thẩm vấn Trương Hằng và ba người. Tô Minh đã phát hiện ra rất nhiều manh mối và thông tin, trong đó quan trọng nhất là Đã xác định được danh tính người cùng ở trên sân thượng với nạn nhân. Hoàng Nghiên. Bạn cùng lớp từng rất thân với nạn nhân. Chỉ cần tốc độ nhanh nhất tìm ra Hoàng Nghiên trước khi nàng tự sát là có thể hoàn toàn làm sáng tỏ cả vụ án, đào bới ra tên sát nhân ẩn núp phía sau. Nghĩ đến đây. Tô Minh không còn do dự nữa, lập tức nhìn sang Trương Hằng ra lệnh: "Trương phó hiệu trưởng." "Tình hình bây giờ rất cấp bách, hãy sử dụng tốc độ nhanh nhất thu thập tất cả thông tin liên quan về địa chỉ cư trú của Hoàng Nghiên, số chứng minh nhân dân, mối quan hệ xã hội, v. v." "Thông qua việc hỏi thăm các giáo sư, bạn học của Hoàng Nghiên, sắp xếp lại mọi thông tin ngay sau khi thu thập xong và chuyển giao cho chúng ta!" "Vụ án này liên quan tới uy tín và danh tiếng của nhà trường các người, tầm quan trọng của nó thì không cần ta nói thêm." "Cần chuyển giao toàn bộ cho đội hình sự chúng ta ngay khi có được những thông tin đầu tiên." "Phiên hỏi ý này tạm ngưng tại đây, nhưng hôm nay các ngươi đều không được rời khỏi trường, tiếp tục hợp tác trong các cuộc điều tra khác là cần thiết." Nói xong, Tô Minh đứng thẳng lên từ chiếc ghế đá, gật đầu với ba người, sau đó từng bước đi về phía băng cảnh báo được dựng lên. Nhìn thấy Từ Trường Thắng vẫn đang ra lệnh cho đội kỹ thuật hình sự qua điện thoại. Tô Minh tiến thẳng tới chỗ của Thẩm Lâm đang bận rộn. Nhìn xuống chiếc túi đựng thi thể chưa kéo đi, Tô Minh trịnh trọng nói: "Thẩm pháp y" "Kết quả kiểm tra mẫu máu của nạn nhân đã có chưa? Có tìm thấy dư lượng của các chất chất kích thích hay ma túy đặc biệt nào không?" "Ta phát hiện được một vài manh mối quan trọng tại đây, có suy đoán mới toàn diện về vụ án." "Tuy nhiên cần phải đối chiếu kiểm tra manh mối này." Nghe thấy điều đó. Bàn tay của Thẩm Lâm đang xử lý các mẫu máu đột nhiên dừng lại, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, trả lời khái quát: "Qua kiểm tra ban đầu." "Ta đã phát hiện đồng thời cả dấu vết của ma túy và thuốc kích thích trong các mẫu máu của nạn nhân." "Trong đó," "Loại ma túy thì vẫn chưa thể xác định chính xác là gì." "Nhưng còn về thuốc kích thích," "Ta đã có thể xác nhận trước khi chết, nạn nhân đã sử dụng một lượng lớn các chất kích thích thuộc dòng opi, tức là các loại thuốc giảm đau sẽ gây nghiện nếu sử dụng quá liều!"