Chương 36: Xác Định Nghi Can Số 1, Tìm Ra Hoàng Nghiên!

Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Sở Thu Vi Hàn 12-04-2024 21:39:39

Việc tìm kiếm Hoàng Nghiên. Là điều quan trọng nhất vào bây giờ. Không chỉ vì Hoàng Nghiên là nhân chứng duy nhất của cả vụ nhảy lầu, mà còn bởi bây giờ đã không còn manh mối gì trên thi thể nạn nhân. Nếu muốn tìm ra thủ phạm thực sự. Thì buộc phải bắt đầu từ Hoàng Nghiên, hết sức tìm kiếm những manh mối quan trọng hơn. Do vụ án ngày càng phức tạp. Sau khi Từ Trường Thắng báo cáo khẩn cấp với Lâm Thiên. Được sự đồng ý của Lâm Thiên. Hắn cho người lái xe trực tiếp tới trường Trung học cơ sở Thụ Đức, dùng lý do phát sinh vụ án hình sự, tạm thời chuyển thi thể nạn nhân về Đội Cảnh sát Hình sự. Thẩm Lâm cũng tạm thời quay lại Đội hình sự trước. Tranh thủ thời gian tiến hành giải phẫu tử thi, phân tích các loại ma túy, nguyên nhân cụ thể dẫn đến cái chết, v. v. Do cha mẹ nạn nhân đã ly hôn, mỗi người đều tái hôn với người khác. Nhưng điều đó cũng giảm bớt không ít phiền phức cho đội hình sự. Cũng không cần quá bận tâm nhiều đến việc thân nhân phản đối, giận dữ trước việc phải khám nghiệm tử thi. Sau khi Thẩm Lâm dẫn đầu quay về Đội hình sự. Tô Minh và Từ Trường Thắng cũng không rảnh rỗi, bây giờ đang ở bên cạnh phòng ăn của trường Trung học Thụ Đức. Ở bên cạnh họ. Trương phó Hiệu trưởng, đang tận tình đi cùng, trên tay còn cầm một túi tài liệu. Còn có thêm một tên học sinh cá biệt tóc vàng được bắt tới, bây giờ đang chỉ vào những thanh lan can gần đó nói: "Kia." "Hai vị cảnh sát, chính là chỗ đó." "Lan can bên cạnh phòng ăn, chính giữa đã có hai đoạn đã bị các khóa trước cắt đứt, vừa đủ cho chúng ta lách qua mà không cần leo tường." "Ra ngoài từ đây là sẽ vào trong một ngõ nhỏ, đi thẳng ra là tới đường Lâm Giang." "Nếu đi tiếp trên đường Lâm Giang vài bước nữa, sẽ tới một con phố với quán cà phê và quán bar, còn có hai quán net ở đó." "Bình thường rất nhiều học sinh trường Trung học Thụ Đức sẽ lén đi qua đây vào nửa đêm để ra ngoài uống bia chơi net." Tên học sinh cá biệt thường ngày kiêu ngạo. Đứng trước hai vị cảnh sát Tô Minh và Từ Trường Thắng mặc đồng phục cũng trông vô cùng ngoan ngoãn và thành thật, hoàn toàn không dám giấu giếm. Trực tiếp chỉ ra con đường bí mật mà các khóa trưởng khó khăn lắm mới làm ra và giấu diếm được. Tô Minh không hề do dự, ngay lập tức gọi điện cho Vương Hổ: "Tiểu Hổ, ngươi đang ở Phòng Kỹ thuật phải không?" "Ngay lập tức giúp ta xem lại camera trên đường Lâm Giang từ 12 giờ đêm qua, tìm một nữ sinh bị què chân!" "Tập trung vào lối ra của con ngõ nhỏ gần đường Lâm Giang nhất từ trường Trung học Thụ Đức, có lẽ sẽ phát hiện được mục tiêu!" Nói xong, Tô Minh lập tức cúp máy, nhìn về phía Từ Trường Thắng đang cảnh cáo tên học sinh cá biệt. Sau khi cảnh cáo xong, Tên học sinh cá biệt lúng túng hoảng sợ bỏ đi, Từ Trường Thắng lắc đầu thở dài: "Thật không ngờ" "Trường quân sự hóa như trường Thụ Đức lại có con đường này, bảo sao không thể tìm thấy tung tích của nghi phạm ở các đường đi chính." "Mà Tiểu Minh. đã liên hệ phòng kỹ thuật rồi à?" Tô Minh gật đầu, đang định trả lời thì điện thoại trong túi vang lên, vội nhấc máy hỏi: "Tiểu Hổ, thế nào rồi?" "Đã tìm thấy nhanh như vậy? Có chắc là nữ sinh có khiếm khuyết ở chân không?" "Tốt lắm, ta biết rồi." "Ngươi lập tức gửi ảnh chụp màn hình camera qua đây, sau khi đối chiếu ta có thể xác định danh tính." "Được, gửi ngay lập tức!" Cúp máy xong. Tô Minh thở nhẹ ra một hơi, rồi nhìn Từ Trường Thắng gật đầu nhẹ: "Đã tìm thấy." "Đêm qua lúc 1:30, có một nữ sinh què chân đi ra từ con ngõ này." "Dựa vào trang phục và ngoại hình, ước tính độ tuổi khoảng 14-16, phù hợp với suy đoán của chúng ta." Kết quả này cũng để Từ Trường Thắng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì đã phát hiện được tung tích của Hoàng Nghiên trên camera, điều đó chắn chắn chứng minh những suy luận trước đây của Tô Minh hoàn toàn chính xác! Lúc 1:30 sáng. Một nữ sinh trung học đã bị khuyên nghỉ học từ lâu, lại bí mật đi ra khỏi trường Trung học Thụ Đức qua con đường nhỏ. Cộng thêm mối quan hệ đặc biệt với nạn nhân. Mặc dù vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp, nhưng hoàn toàn có thể coi nàng là nhân chứng chứng kiến vụ nhảy lầu của nạn nhân. Vậy nên chỉ cần tiếp tục lần theo manh mối này, sẽ ngày càng đến gần sự thật của vụ án. Chứ không phải lang thang tìm kiếm điểm nhập như ruồi không đầu. Suy nghĩ kỹ trong đầu, Từ Trường Thắng nghiêm túc nói: "Vậy bây giờ chỉ cần tìm ra Hoàng Nghiên đang ở đâu, một nữ sinh bị què chân, chắn chắn cũng không thể đi xa." "Theo kinh nghiệm." "Rất có thể bây giờ nàng vẫn ở nhà, phải tìm ra địa chỉ nhà của nàng..." Còn chưa nói hết câu. Trương phó Hiệu trưởng, vừa dẫn tên học sinh cá biệt tới còn cầm một tài liệu trên tay, liền chen vào: "Từ cảnh sát, chờ tí, chờ tí." "Ở đây, đây, có giấy tờ thông tin cá nhân, địa chỉ nhà, gia đình, tính cách, mối quan hệ xã hội, v. v. của Hoàng Nghiên." "Trước đó Tô cảnh sát đã bảo ta thu thập, ta đã xếp xếp in ra ngay sau khi có được, tất cả các khía cạnh đều thu thập được không ít." "Nãy giờ các ngươi bận, ta không dám đưa ra làm phiền, nên bây giờ..." Thậm chí chưa để Trương Hằng giải thích hết. Từ Trường Thắng đã lấy tài liệu, lật thẳng tới trang thông tin cá nhân. Trước tiên đối chiếu kỹ ảnh chụp màn hình camera của Vương Hổ gửi qua, rồi chỉ vào địa chỉ: "Có thể khẳng định là cùng một người." "Địa chỉ ở đường Lâm Giang số 23, không ngờ là một khu biệt thự, điều kiện khá giả." "Đi thôi, Tiểu Minh." "Dù có ở nhà hay không, chúng ta cũng phải tới ngay để tìm hiểu tình hình!" Tiếng còi hú của xe cảnh sát vẫn vang lên trên đường cao tốc. Do Hoàng Nghiên rất có thể có suy nghĩ tự sát, nên Từ Trường Thắng cũng tới địa chỉ của nàng một cách nhanh nhất. Khu biệt thự Lâm Giang. Giống như tên gọi, chỉ cần đứng trên ban công là có thể ngắm cảnh sông nước. Ngay cả ở một thành thị tuyến hai thì khu biệt thự như thế này cũng cực kỳ đắt đỏ chứ đừng nói đây là ở Ma Đô. Không hề chần chừ dừng lại. Hai người Tô Minh và Từ Trường Thắng nhanh chóng tới trước cổng biệt thự số 23. Mặc dù cổng đóng kín. Nhưng qua các loại cây cối và hoa lá trong sân, có thể nhận ra rằng ngôi biệt thự này có người ở và được chăm sóc cẩn thận thường xuyên. Tô Minh đi tới trước một bước, nhấn chuông cửa. Đồng thời. Dùng lòng bàn tay vỗ lên cánh cổng, đề phòng trường hợp chuông cửa bị hỏng, khiến thời gian bị chậm trễ. Lý do quan trọng nhất là có người có thể chịu đựng được tiếng chuông cửa, nhưng tuyệt đối không thể chịu được tiếng gõ cửa, sẽ lập tức ra mở. Bây giờ tình trạng của Hoàng Nghiên vẫn chưa rõ. Vì vậy buộc phải tranh từng giây. Năm giây. Mười giây. Ba mươi giây. Gần cả phút trôi qua. Vẫn chẳng thấy ai ra mở cửa, thậm chí còn không có tiếng đáp lại. Tô Minh và Từ Trường Thắng đồng loạt lùi lại hai bước, chuẩn bị tung cú đá thẳng vào cánh cửa. "Chít két————" Tiếng mở khóa từ bên trong vang lên.